Mấy bạn ơi, mình nhòm lại thì thấy mấy cái tựa của những en trì trước sao củn cởn như váy không che được đùi non. Thấy nhột cái đùi trắng tươi, suôn đuột mà ai cũng thèm của mình wá. Tức cả mình. Vậy thì sao không noi theo các ngôi sao nhạc trẻ với những tựa bài dài thiệt dài, dai thiệt dai cho nó à la mốt mà làm nức lòng fan hâm mộ, mộ điệu. Đúng chóc. Tựa trên vậy là ok, đọc nghe cũng hay, có tình cảm, hô hô.
Nói là nghe, gieo là gặt. lộn hoài. Nói là gieo, nghe là gặt. danh nhân nói, chưa phải mình nói (rồi sẽ có, oà). Người thì bảo là của Pythagore, người thì bảo của Tagore. Thôi thì một ông là toán đại sư, một ông là văn đại sư, ông nào nói cũng thành danh ngôn rồi; may mà sống cách nhau mấy tỷ năm không thì chắc cãi nhau quá há. Mà danh nhân nói hèn chi mình thấy đúng ghê ha. Mấy bạn ai cũng giỏi hơn mình, khoẻ hơn mình, ngầu hơn mình, ba chấm hơn mình nên mình hỏng dại gì mà đi giải thít, giải ghét. Ủa mà viết hỏng biết mấy cụ có xếp vô gieo không ta? Chắc không, vì chỉ nghe là “lời nói nặng ngàn cân” chứ đâu nghe “bài viết gần một tấn”!
Vậy thì các bạn gieo thoải mái nghen, còn ai gặt là chuyện của họ. Mà cũng nên lật lại: họ gieo thoải mái nghen, còn bạn gặt là chuyện của bạn. Kỳ vậy ông già! Ai biết nà, thì cứ theo lý sự mà lý ra thôi. Chà rối beng xà keng rồi, hỏng si lụn nữa đâu.
Nè, lỡ con nhỏ cà chớn trong tựa của ông gieo một đống lời than thở, chửi (oái), rủa, xả zô tui thì sao? Xời, thì gieo lại mấy thứ độc hơn. Cùng lắm hai đứa ôm một đống gieo qua gieo lại, nghiến răng, xiết chặt cùng tức mà ngỏm thì... dù có chết (giấc) cũng không chia lìa lứa đôi. Tuyệt.
Lỡ tui có máu nông dân chơn chất chỉ thích gặt thì sao. Em gái, phải gieo mới có gặt chơ. Vậy thì gieo thứ gì mà ai cũng khoái, ai cũng thích á. Hỏng gieo có gặt được không. Cũng có (si nghĩ đi).
Cổ gieo tạ vô chú mà chú không muốn gieo lại nhưng tức ứ trong bụng à. Chạy vô rừng (đâu còn rừng, còn thì cũng xa wá), thôi chạy vô toa lét thở ra, thở vô, thở vô, thở ra, thở ngắn, thở dài, thở sâu rồi thở cạn... thở riết tự nhiên cười ruồi một mình lãng xẹt là iên rồi đó.
Ý mà nghe khó lắm à. Mình nè, nhiều chiện rất hay mà “đàn gãy tai trâu”, huề. Mình nè, nghe tai nọ, lọt tai kia, khỏi nghĩ. Đó như cái bức thư hoạ để min hoạ á. Dùng phép chiết tự (kiểu như cắt, cắt ra, chẻ ra) thì chữ đó là “thính” có tới mấy miếng lận: tai nè (hỏng lẻ nghe bằng đầu gối), bạn nè (ý là nghe cái thằng dễ ghét kia cũng như nghe bạn thân đang nịnh hót mình), mắt nè (phải dòm hắn khi hắn nói chứ hỏng lẻ dòm váy hắn, bất lịch sự), tập trung (nghe kỷ chớ lỡ hắn xỏ xiên mình mà cứ cười thì thôi), tim (trời, phải mở cả cõi lòng cho hắn gieo... ư). Có xạo không vậy mình, suỵt.
Thôi mình đi tập đây. Tập gieo. Tập nói. Tập nghe. Tập gặt.
“a, bê, xê, dắt dê đi ỉa,
A, ă, â, dắt vợ đi chơi”.
*
Chà pốt xong mới thấy 360 này cũng đạo đức à nghe, cấm gieo nhiều hơn 100 ký tự (tính luôn khoảng trống). Tiếc cái tựa gốc của mình ghê nơi. Cực dài, cực dai nhưng đành đem xuống đây coi như phản đối, à khen ya hu 360:
Bứt rứt, bứt xúc, bứt cúc, bứt cỏ... nhưng anh quyết sẽ không bứt tóc đâu em, người con gái lạnh lùng như băng giá nam cực, bắc cực, trung cực, cực kỳ kia...
No comments:
Post a Comment