Wednesday, 15 August 2007

Thẩn




Em không lẩn thẩn đâu các anh chị ơi. Ý em là... là... thơ thẩn đó. Nghe dễ thương hôn. Em tuy hơi cục mịch, lời ăn tiếng nói hơi lục cục lòn hòn, không khéo như người ta kia nhưng tâm hồn thì lại mềm mại, mỏng manh, có người khó tính còn kêu là em hơi yếu đuối nữa đó. Không thương thì thôi! Đừng có nặng nhẹ, em buồn trong bụng à nghe. Thiếu thời, thời thanh thiếu niên, em rất là nhạy cảm, thấy con kiến bị ruồi cắn em khóc thổn thức hết mấy ngày. Thấy con mèo cào con chó em thương con chó gì đâu nên em... đá cho một con một phát văng ra hai nơi. Ai nói iếu đuối là không thẳng chưn được cứ tới gặp em. Thôi mình vô thơ cái rột cho nó bắt nè:

Em như những vòng tròn khói thuốc

Mỏng manh sao tan vội giận hờn!

Anh là kẻ cô đơn phiền muộn,

Vòng tròn đuổi theo một vòng tròn tan mất.

Chỉ có 4 câu, 30 chữ mà em gom được nào là gái, trai, vòng tròn, khói, nicôtin, giận, hờn, cô đơn, phiền muộn, mèo bắt chuột, tan... chà chà nội lực tiếng Việt cũng ngon há. Có điều em phải giải thích chút xíu nghe: em là anh trong bài còn em trong bài là em trong đời, đừng lộn tùng phèo nghe mấy anh chị. Đó! Thiệt ra là em định viết về chuyện khác dưng mà tự nhưn chữ thẩn ịn vô đầu em cái ịch. Thế là nhớ lại bài thơ làm từ thuở... nhớ coi: hình như cũng dậy thì lâu lâu rồi thì phải, ghê. Em nói thiệt chớ thời đó hồn nhiên, vô tư, vô lo, vô tâm, dễ thuơng gì đâu! Cho em phàn nàn chút là tuy viết là viết vậy nhưng đang tuổi ăn tuổi lớn mà nhiều lúc đói te tua, thê thảm thiết luôn, láo chết. Mà em nghĩ trời cũng có con mắt (em thích câu ni vì ông bà mình đã tổng kết thì éo có sai), nhờ đói thể xác nên hình như tinh thần cũng trơ mỏ... úi tinh thần cực kỳ cứng cõi, phơi phới, cực kỳ nhạy cảm, nhạy bén với... thức ăn. Dù biết miếng ăn là miếng nhục nhưng nhục theo kiến thức Hán Việt của em lại là cục thịt mà chơi kiểu âm lồng âm là nhục như con cá nục. Thứ nào cũng đáng chảy nước miếng, thế mới là nhục ơi là nhục, cho em một cục.

Thú thiệt là tính em như anh chị cô bác biết đó là không có thói trăng hoa (là lẳng lơ đó mấy má). Em chỉ có cái tội ba hoa. Viết thì nghe iêu đương thắm thiết, đa tình, đa cảm, đa đa... lắm mà em thiệt là hiền như cục đất. Chẳng qua không kiếm được người thiệt nên tưởng tưởng ra cho nó được thắng lợi tinh thần, tinh... (thôi hỏng nói). Phải chi mà em ráng thêm chút nữa thì chắc cũng phải làm được nhiều nhiều bài thơ hay như nhạc của bác Trịnh. Phải rứa thì giờ em ngon rồi chứ đâu phải ngồi đây tâm sự, tỏ bày nỗi lòng với mấy anh chị cô bác zậy nà. Mà cũng chưa chắc đâu há, bác Trịnh viết thì hay, đàn thì giỏi, hát thì em có nghe được (vong hồn bác đại xá cho em nếu có gì lỡ miệng) nhưng mấy em trong đó ốm tong ốm teo, vóc hạc, mình mai, tóc dài, dáng như khói như mây như bông như hoa như lá như cỏ (á trùng ý của em he) lại còn giống con vạc thì thôi. Chắc sinh đẻ khó khăn mấy chị há!

Viết tới đây em thấy cái tít “thẩn” rứa mà được. Nghĩ lẩn thẩn, đâm thẩn thờ nhớ thơ, viết lẩn thẩn mà không lẩn quẩn lại chuyện nọ lẫn chuyện ni. Trích dẫn một câu cho có sách có chứng nè “tâm viên, ý mã” dịch nôm là dạ khỉ, nghĩ ngựa. Thông chưa mấy anh chị. Ráng mà giữ khỉ cho yên, dỗ ngựa cho an không thì có ngày lại lẩn thẩn, thẩn thờ như em hén.

FIN

* Em tính hay đua đòi và thích à la mode nên hình minh ho ca em là th bút ca chính em đó. Em dùng paint ca mai crô sp đ làm cú caligraphy ni đó, thư pháp cũng còn đang thnh ha. Ch này chc cú là đúng, không tin my anh ch c tra t đin đi thì s tìm được đích th là ch thi (ti em hng biết có ch thn không, mà tra thì c đếm đếm, lt lt mi mt tay tiên ca em). Thy bút lc ca em bnh ha.

1 comment:

  1. 矧 hoá ra từ điểm bỏ túi của em có chữ thẩn thiệt, vậy thì đâu chỉ có dân annamit như em mới lẩn thẩn hén. Em khoá đầu khoá đuôi bằng chữ ni coi như bonus cho ai có công đọc còm men 矧

    ReplyDelete