Thấm thoát mà “nhóc” nhà mình đầy tháng. Mấy bạn ăn xôi chè mừng cho cháu nó chóng... đông nhé. Hỏng thấy xôi chè ráo trọi gì hết hả. Trời mời lơi thôi mà mấy bác, cô, chú. Vậy cũng ngọt ngào lắm rồi. Đọ, đọ, đó, tưởng tượng thấy ngọt không, bùi hé. đời đừng đòi hỏi!
Em là em có máu zăn chương, thi phú lắm lắm, cộng thêm tính tốt là háo danh nên ngày nào em cũng chổng mông, cong hết cả người, đợi tối là sáng tác cho nó tối tác mà đượm mùi nhập nhoạng, u huyền, thế. Em mà sinh vào ngày xưa á. Thế nào em cũng thành quan văn cho mà coi (tất nhiên em thi đậu cả tam trường chứ). Không chừng em giựt luôn bằng khôi nguyên bên bọn vỏ biền ý chứ. Hoá ra em văn vỏ toàn tài ha mấy bác. Vậy thôi. Em làm người phình phường nghe. Tài tình chi lắm cho trời đất ghen.
Em tính thôi để một năm hẵng viết một bài dài 365 trang oép cho nó thành tràng giang đại hải lốc mà liệu hỏng kham nổi nên mỗi ngày lại ráng hầu quý bác một miếng. Một miếng giữa làng thì cũng quành tráng chứ bộ... bèo hả.
Xưa em đọc được đâu đó cái câu “tôi trú ngụ trên tên của mình” em rất thích hỏng biết có nhớ đúng hông kiểu tây họ viết vậy: J’habite mon nom (em không chắc đâu nghe, trình độ phờ răng xe của em cũng chỉ đến mức bôn rua, mẹc xì thôi). Vậy thì cần gì cái nhà là nhà của ta hen. Hèn gì mấy cô gíp xi đi khắp thế giới mà vẫn thong dong, vậy thì ông học giả kia chắc học lóm của mấy cổ rồi (em xin lỗi nếu nói sai nghe ông học giả). Ờ mà mấy cô ni cũng ghê gớm lắm nghe, biểu đem đổi ngôi nhà nguy nga tráng lệ cỡ nostre dam mấy cổ cũng hỏng chịu – nhớ thằng gù nhà thờ ba lê hông (có phim hoạt hình đó, ráng coi đi, hay lắm à nghe). Mà em cũng tức cái ông hu gô (hỏng phải hugô cưỡi gà tây đâu): sao không gọi là chàng hay gã hay người đàn ông... cho nó nhân văn; chắc cái này ta gọi là hạn chế lịch sử.
Nhưng tên em, í em từ giờ trở đi là nhà em í cũng phải hoành tráng thì em mới khoái. Nên em tập tành đánh bóng cái bờ ran đờ cho nó chiếm lĩnh tâm trí các bác, dì, cô, cậu, mợ, bạn, mấy em, mấy cháu... mà hiện đại hơn còn phải heart share chứ mind share cũng ứ vào. Chảnh thấy thương.
Tuyệt đối cởi mở, là open í cho nó phù hợp xu thế thời đại, tiệt đối thân thiện cho nó fờ ren ly với người mọi, xí, mọi người. Tứ hải giai quynh đệ, bốn bể là anh em mà xáp lại gần gần là uýnh. Ấy tình thương mến thương mờ. thương mới cắn chứ bộ.
Có ngôi nhà hay nói cho nó đở sai là công trình kiến trúc nào mở 24/7, ai vô cũng được, ai ra cũng mặc không há? Hình như chỉ có nhà ga, nghe có nhà mở mà em không chắc lắm. anh chị biết thì khai sáng cho em nghe, em cám ơn trước. Giờ có thêm nhà em, hì! Khỏi có đăng nhập đăng nhiếc, khỏi có za hu za hiếc, chỉ cần trình duyết (là trình duyệt á, em ngọng).
Mời vô, em mở tất.
Vô chỗ đâu cũng rứa, vô nhà em em cảm tạ.
Cọc, cọc, cọc.
Khỏi gõ.
*
Hình: em tính thành tỷ phú nhưng chỉ kiếm được mức triệu phú $ thôi; xài cũng tàm tạm vậy.
No comments:
Post a Comment