Quả là kín mít, kín đặc đến kinh người.
Sao mà làm zì thiếu pha học quá vậy. Coi người ta kìa, cực kỳ thong dong, phơi phới (hình trên đó mấy em). Vậy mới là làm việc chứ. đồng ý! Không bận muôn năm.
Bộ tưởng bận kín mít là ngon hả anh, làm như ngừi quan trọng lắm chuyện gì, việc gì cũng phải đến tay (tay bận VoMong, hì).
Thở cái.
Rột.
Phù!
Xong./.
mà lỡ mở lên rồi ráng gõ thêm cái: tê tê là một động vật hoang dã mà người ta còn gọi là con trút. Xưa ở với mấy chú bộ đội mới chứng kiến cảnh làm thịt (ghê lắm, phi giáo dục lắm nên không kể). Thú thật thịt ăn ngon (thời đó mình ăn bánh bao nhân giấy bồi chắc cũng ngon nữa là), tiết pha gượu bốc. Tội lỗi, tội lỗi. Số là vậy, chú tê tê có vảy rất cứng (hơi giống đồi mồi) và có tác dụng chữa bách bệnh. Ai lỡ ở ác bị bịnh thì tới gặp tê tê cào cào một ít vảy (đã thoái hoá thành da do về thành phố lâu wá) về sao lên, nhập thổ, đổ 10 tô nước vô căn, sắt còn ba giọt uống bảo đảm không chỉ lành mà còn tráng dương, bổ thận, trắng da, dài tóc, mỏ đỏ như son, móng dài như vuốt, da mịn... thôi không kể nữa không thì tê tê này một chút vảy che thân, chống lạnh chắc cũng hỏng còn. Hử.
No comments:
Post a Comment