Hây, ông già noel
Ê, chào em giai.
Ta tuy râu tóc hippi vậy chứ rất trẻ trung, gọi ta là anh đi cho thân mật.
Trời đã thiệt, vậy em kêu là anh Sang (Santa Claus) nghen.
ờ, ờ...
Mà thôi em thích kêu là anh Nô hơn dù nghe dân dã, quê tới mấy mùa!
ờ, ờ...
Em thích kiu gì cũng okie. Tên hổng có quan trọng với anh.
Ý, anh chảnh thấy ghê đó nha.
Bậy nà, anh khiêm cung thí mồ tổ lun á.
Anh nói chuyện xì tin hén! Vậy chứ cái chi quan trọng
Tình iêu
Là nhớ nhung, dằn vặt, đau như nhổ răng để rồi chết qoeo khi thoả mãn ha
Cũng hổng sai. Có điều em phải lũy thừa lên với số google (í anh là số googol) để nó thấm đẩm từ bông tuyết li ti cho đến vô số ngân hà cơ.
Anh mập hơn em nhiều đó nhưng sao mang nổi tình iêu đó
Em ngu quá hén, đó đâu phải gánh nặng
Hèn chi anh bất tử lại ngày càng đẹp giai phải hôn anh?
Kiitos, là cám ơn, tiếng Phần Lan quê anh
Vậy anh làm chi cái việc giao quà tầm thường quá zị
Mèn ơi, anh hổng giao quà mà anh nối những nhịp cầu yêu thương mừ em. Em phải ráng tư duy trừu tượng chút xíu chứ không thì mấy chốc em đã là material girl và nổi danh như ma đồ na bi giờ.
Tới 6 tỷ ngừi, yêu qua yêu lại gửi tới gửi lui là thành mấy chục tỷ cái cầu lận đó.
Tề thiên là em họ mấy đời của anh, công nghệ nhân bản vô tính anh có từ lâu mà lo gì... mí lại em biết rành là tình iu có sức mạnh diệu kỳ phải hôn.
Sao anh hổng phát quà quanh năm hay có những đợt khuyến mãi cho nhân giới vui bất tận.
ờ há! Em có ý tưởng hay ghê, em là giám đốc tiếp thị hay bán hàng zị ;-))
Anh ơi mà sao mấy đứa bạn em kêu là chỉ ai ngây thơ mới tin là anh có thật.
Đâu có gì lạ em giai. Chỉ ai có hồn thơ mới biết anh có thực. Anh sẽ I meo cho em bài của ông Nguyễn Tường Bách về chuyện ni và khuyến mãi (chết, chưa chi lây rồi) bài đêm thánh vô cùng há. À mà thôi sẵn đây Wi-Fi cũng ngon anh pho uộc cho em lun nè.
Đúng là nhứt anh Nô. À mà em có quà ngon lành hông anh.
Ráng mơ ước và chờ đi em giai, your dream will being come true...
Anh phải kỷ niệm cho em cái gì chứ.
Bựt! một sợi râu bạc từ chòm râu trứ anh của ảnh Nô mà Sang đã sang nằm ở cằm em giai.
Em đừng tiết lộ bí mật này nghen chứ không anh phải sớm xài râu giả thì thiệt là... ông già nô râu ;-(( Anh đi nghen, trễ kẹt xe dữ lắm a.
Mà sao nón của anh nhìn thì mềm mà cứng như mũ bảo hiểm vậy nè?
Quà anh mới nhận từ hiệp hội thiết kế thời trang thế giới mà, gọi là mũ bảo hiểm kiểu sang ta (coi chừng mất bản quyền kiểu dáng).
Nếu các bạn đi ngoài đường thấy mấy ông già nô en mà ông nào mất một sợi râu chính là ảnh đó nhớ tranh thủ rờ rờ để kiểm chứng. Nếu lang thang trên blốc mà thấy một ông cũng già già mà có một sợi râu trắng bóc như vừa tẩy bằng ô mô thì là ông nô em đó, đừng rờ rờ mà nhột.
Silent night
Lời việt: Hùng Lân
Đêm thánh vô cùng.
Giây phút tưng bừng.
Đất với trời, xe chữ đồng.
Đêm nay Chúa Con thần thánh tôn thờ.
Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa.
Ơn châu báu không bờ bến.
Biết tìm kiếm của chi đền.
Ôi Chúa Thiên đàng.
Cảm mến cơ hàn.
Nhắp chén phiền, vương phong trần.
Than ơi, Chúa thương người đến quên mình.
Bơ vơ chốn quê nhà lúc sinh thành.
Ai ham sống trong lạc thú.
Nhớ rằng Chúa đang đền bù.
Tinh tú trên trời.
Sông núi trên đời.
Với thánh thần, mau kết lời.
Cao rao Hóa công đã khéo an bài.
Sai Con hiến thân mong cứu nhân loại.
Hang chiên máng rêu tạm trú.
Bốn bề tuyết sương mịt mù.
Nếu hổng biết tiếng Việt thì tìm thứ tiếng cần thiết ở đây http://silentnight.web.za/
...Đến một ngày mà trẻ con bắt đầu ngờ "ông già Noel" không hề có thực! Chúng đã va chạm với xã hội và thấy dường như cuộc đời không hề có phép lạ. Đó cũng là nghi vấn của em Virginia O'Hanlon, tám tuổi, sống ở New York. Năm 1897 em đánh bạo viết thư cho tạp chí Sun và hỏi như sau: "Em mới lên tám. Bạn em có người nói rằng, ông già Noel không có thực đâu. Ba em nói là tờ báo Sun viết gì cũng đúng cả. Cho nên em xin hỏi, ông già Noel có thực không?".
Câu hỏi của em Virginia quan trọng đến mức mà chủ bút tờ báo là Francis P. Church phải thân hành trả lời. Ông viết: "Em Virginia, bạn em nói không đúng. Các bạn đó chỉ tin những gì mà mình tự thấy. Các bạn đó cho là cái gì đầu óc nhỏ bé của họ không hiểu thì cũng không thể có. Đầu óc con người nhỏ bé lắm, dù là của trẻ con hay người lớn. Trong vũ trụ, con người nhỏ bé như một con côn trùng tí hon. Đầu óc của một con kiến không thể hiểu hết toàn bộ thực tại. Vâng, em Virginia, ông già Noel có thực...".
"...Ông già Noel có thực cũng như tình yêu, lòng rộng lượng và sự thủy chung có thực. Nhờ tất cả thứ ấy có thực mà cuộc đời chúng ta mới sáng và đẹp. Nếu không có ông già Noel thì thế giới của chúng ta tối tăm biết bao. Khi đó thì cũng không có em Virginia, không có niềm tin, không có thi ca, không còn có gì làm cho cuộc đời này có thể kham chịu được nữa...". Thế nhưng, ông viết tiếp "...không ai có thể thấy tận mắt ông già Noel. Điều đó chưa chứng minh được gì cả. Mọi thứ trọng đại nhất thường thì phần lớn chúng ta không thấy tận mắt được...Bất cứ khi em thấy cái gì thì em cũng không thấy hết cái toàn thể đâu. Tại sao ? Vì có một tấm màn ngăn che một thế giới đích thực mà không có sức mạnh nào trên thế gian này xé rách nó được. Chỉ có tình yêu và thi ca mới vén được nó lên mà thôi. Thì lúc đó ta mới thấy vẻ đẹp và sự lộng lẫy nằm sau bức màn đó...".
Kỳ diệu thay, vì một câu hỏi non nớt của trẻ con mà sinh ra những dòng chữ vô cùng nhân hậu và sâu sắc. Còn em Virginia, sau khi đọc thư này, hẳn em vẫn nửa tin nửa ngờ vì em muốn biết có một ông già Noel bằng xương bằng thịt hay không mà em có thể rình bắt trong đêm Giáng Sinh. Có thể em vẫn còn ấm ức nhưng lá thư đã mở cho tâm em một cách nhìn mới và đặt ngược cho em một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ. "Tình yêu, lòng rộng lượng và sự thủy chung có thực hay không?". Em sẽ tự trả lời bằng trải nghiệm của chính mình trong cuộc đời còn non trẻ của em. Và khi trả lời câu hỏi đó, em sẽ biết ông già Noel là ai, có thực hay không. Tác giả bài báo đã chỉ cho Virginia kiếm ông già Noel bằng tâm chứ không bằng mắt. Đó là nghệ thuật của giáo dục và cũng là một nền triết lý sâu thẳm. Những ai hiểu ý tác giả chắc thầm mong em Virginia sẽ tìm thấy "tình yêu, lòng rộng lượng và sự thủy chung", để biết rằng ông già Noel nằm ngay trong tâm mình và đời em sẽ có một lần vén bức màn nọ để thấy "vẻ đẹp và sự lộng lẫy" nằm sau một thế giới có nhiều bóng tối hơn ánh sáng. Và họ biết rằng bài báo không chỉ để dành cho trẻ con.
Bài báo của Francis P. Church có lẽ đã đánh động đến tâm can của độc giả từ 8 tuổi đến 88 tuổi nên sau đó cứ trong mỗi mùa Giáng Sinh nó lại được đăng lại một cách trân trọng trên trang nhất. Trên nửa thế kỷ sau, năm 1950, tạp chí Sun đình bản, bài này không còn được đăng hàng năm nữa nhưng vẫn còn được truyền tụng đến bây giờ. Mỗi khi tuyết lạnh cuối năm tràn về, khi mọi người nô nức đi mua quà cho người thân, người ta vẫn thấy bài này được đăng rải rác trên các báo, vì kỳ thực không có câu trả lời nào hay hơn bài báo của năm 1897.
(Noem trích từ bài “thiên thần đã mất” trong tập “mộng đời bất tuyệt”, Nguyễn Tường Bách, nxb văn nghệ 2006)