Thursday, 13 September 2007

NGÃ - hỏng té cái bịch?




Thấy nhiều em/anh/chị/cô/chú/bác nhiều lúc bứt rứt, tức tối, bối rối mà lại hay chối dù nó rõ ràng như buổi tối có đèn khắp lối thấy rõ cả nhiều trái chuối nên em cắm cuối (cúi) làm một en trì hơi chối. Ta, tôi, người ta, chúng nó, tụi nó vân vân thực ra có rất nhiều thứ chung. Bản đồ gen người (là tụi mình là homo sapiens nè) cho thấy giống khỉ đến hơn 90% và giống nhau đến 99% (chính xác không thì em hỏng chắc nghen) dù là da vàng, da đen, da trắng, da màu, da bạch tạng, giả da ét tờ cê ra!

Mở đề này sao lan man (dùng phép lung khởi), vậy thì vô chuyện chính liền. Đó là một con đường cực kỳ nguy hiểm, tối tăm, chênh vênh mà một bác sỹ người Áo đã đi từ mấy thế kỷ trước. Đó đường ngay không đi lại đi lung tung làm chi nên ông ni bị đuổi việc cấp kỳ đó mấy em. Nhưng nhờ ổng mà ngôi đền khoa học vẫn mãi sừng sững giữa cõi ta bà lắm kẻ la cà này.

Phân tâm học của S. Freud u chu choa nó cũng tối tăm, u ám, khíu chọ như vô thức của chúng ta nên anh chỉ dám đọc có 3 thụt ngữ thôi:

Id là tự ngã, phần vốn có từ thuở hồng hoang và được nhân cách hoá khi một đứa bé ra đời. Đây có thể coi là phần "con" với đầy đủ bản năng từ thời trước cả ăn lông ở lỗ mà ai cũng nhận được coi như vốn liếng chào đời từ tổ tiên khỉ (theo daruyn) hay adam/evar (theo christian).

Ego là bản ngã, phần hình thành ngay khi em bé bị dạy dỗ cái gì được hay không được làm và lớn dần.

Superego: siêu ngã phần tạo nên "lương tâm" hình thành do thích ứng với các quy tắc xã hội, môi trường bên ngoài.

Cả ba thuộc vô thức hay tiềm thức (bán vô thức) và luôn chửi nhau te tua, trong đó hai tình địch chính là Id<>superego với trọng tài (hay bộ đệm, van an toàn) là ego. Những ai có ba cái này tạm thời hoà thuận thì bình thường; nếu không thì bị tâm thần, hic. Hoá ra chúng ta ai cũng là những bệnh nhân tâm thần tiềm năng, ghê.

Phần ý thức mà chúng ta kiểm soát được chỉ như phần nổi của tảng băng mà thôi. Vậy mà cũng đủ hỉ, nộ, ái, ố, buồn, thương, tủi, hờn, zui, tưng... Ôi vô kể! Cái chỏm tảng băng gọi là ý thức (consciuos), phần chìm tức khoảng hơn 90% gồm tiềm thức (pre consciuos) và superego nằm gọn trong phần này; vô thức (unconsciuos) chứa id (hỏng phải ai đen ti fai cạc đâu); ego tụi mình hay gọi là cái tôi, tức cái rún của vũ trụ đúng như sự khẩp khiểng, mong manh của nó thì hỏng chịu đứng đâu mà nổi lềnh bềnh trên cả ba từng này, oái oăm.

Trước phờ rớt, tiếng anh thì đọc là phờ roi cũng đã có nhiều người đề cập đến phần vô thức nhưng chỉ có freud là người dùng phương pháp khoa học, thực nghiệm để nghiên cứu nên được coi là cha đẻ của phân tâm học và được xếp ngang với những nhà khoa học đi con đường riêng của chính mình. Tất nhiên, sau freud còn có nhiều nhà khoa học khác phát triển ngành này và không đồng ý với ông tổ sư này trong nhiều chuyện.

Coi phim "vô gian đạo" chưa? Nhớ lương triều vỹ phải đi điều trị tâm thần với cô bác sỹ xinh đẹp kia không? Đó là một trong những phương cách điều trị nhằm hoà giả xung đột của ba chú trên. Nhớ thử trong đời mình có bao giờ không thích điều gì, ghét ai đó, nổi sùng vì chuyện gì đó... Mà không giải quyết được thế là: thôi kệ! Tưởng là thôi nhưng thực ra chúng được đẩy vào phần vô thức nằm phục ở đó, nguy hiểm quá. Thậm chí một ấn tượng nào đó từ thời thơ bé, ẩn mình trong vô thức lại quyết định cả hành vi khi trưởng thành, coi mấy phim hình sự giết người hàng loạt của mỹ thì biết.

Nhiều khi chúng ta nằm mơ, nằm mộng, nhiều người hay hơn là trong khi đi, đứng, ngồi... Cũng mộng mơ được, tuyệt. Ai có máu đỏ đen thì coi coi gặp con gì, cái gì, cục gì rồi... Đánh đề. Bác sỹ phân tâm thì cho rằng đó là những dấu hiệu của vô thức hay cách xả xì trét của vô thức. Chẳng hạn em thấy trễ cuộc hẹn với hoa hậu thế giới thì có nghĩa là trong sâu thẳm em không thích cổ vì trong mắt em cổ hỏng đẹp hay vòng 3 khủng bố bố quá (xạo hoài cha nội). Thỉnh thoảng em thấy mình hỏng bận gì hết trơn, chạy nhông nhông giữa đường thì có lẻ là lúc nhỏ em bị bố mẹ bắt mặc những bộ đồ mà mình ghét cay ghét đắng, vân vân.

Đó cũng là nội dung một tác phẩm "kinh điển" của freud có tên là đoán mộng, anh cũng chưa đọc. Ráng tìm đọc thử coi biết đâu mấy em trúng đề 36 lô thì nhớ đãi anh ly nước mía để có nước miếng mà nói tiếp, hì.

Kiến thức phân tâm học của anh cũng chỉ nhỏ như con vi trùng nhưng thấy mấy em thậm chí kiến thức còn nhỏ như con siêu vi trùng hay đơn giản là không có con gì hết trọi nên mạo muội trưng con vi trùng lên cho lây chơi, ác thiệt. Em nào có con chi lớn hơn thì chỉ bảo thêm cho chúng em nghe.

Có điều, anh thấy một ý quan trọng hơn. Hỏng biết của anh hay anh lụm đâu đó nhưng cũng sô ra cho oai (là lấy le ấy):

Em phải HOÀ THUẬN với chính em.

Bắt tay, ôm hôn chính mình cái coi. Chụt!

2 comments:

  1. Em đọc entry này của anh đến lần thứ... 5 mới tạm gọi là thẩm thấu 1 ít đó anh (may là anh viết như thể cho riêng em á :D hì). Cảm ơn anh đã... lây cho em ít con siêu vi cho nó gặm nhấm cái sự nhỏ nhoi về kiến thức phân tâm học của em. Chỉ có 1 điều em tạm hài lòng, mà cũng là cái ý quan trọng mà anh "sô ra cho oai" với em: Em tự thấy mình cũng khá HÒA THUẬN với chính mình (hy zọng là tiềm năng... tâm thần được giảm tối thiểu), hịhị.
    Chừng nào cho em đãi anh ly nước mía "siêu sạch" + pha sầu riêng thơm lừng béo ngậy zậy anh? ^^

    ReplyDelete
  2. Vậy thì lỗi của người viết gòy - dài dòng, rối rắm, khó hiểu ;)
    Chừng nào trúng 36 lô, keke.

    ReplyDelete