Monday, 24 September 2007

Lời quê góp nhặt




Văn là vẻ đẹp. Chương là vsáng. Văn chương là vsáng ca gii đt đem din ra li văn cm tú, là vsáng ca người ta đem din ra li văn cm tú. Các vị học giả nói, dường như của cụ Phạm Quỳnh, tác giả câu nói bất hủ: "Truyn Kiu còn, tiếng ta còn; tiếng ta còn, nước ta còn...”

Ông cụ tổ mấy mấy đời của tui là quốc vương (đừng tưởng tui tầm thường he). Thương hải biến vi tang điền nên giờ tui quét lá đa, cũng phải. Hổng biết quốc vương xứ nào vì đang nhờ các nhà khảo cổ tìm kiếm! Truyền thuyết kể rằng vị quốc vương này rất mê đọc sách nên dù còn trẻ (chắc cỡ ba mí) mới đem hết vàng bạc châu báu sai người đi khắp thế gian gom cho kỳ hết sách vở, tài liệu, tư liệu, nhựt ký, bút ký, blốc ký... về để người đọc cho nó đã. Híc, sau mấy chục năm, hết mấy chục tấn vàng, sứ giả quả có đem về gần hết thiệt (99% thôi chứ 100% thì hơi bị xạo); chất gần đây quốc vương (hình như dân chúng phải giải toả, di dời, tái định cư... đâu đó).

Vua cũng hay, ngẫm nghĩ đọc cái tựa không chắc cũng không xong vì cũng đã lên lão. Vua biểu, tất cả học giả trong nước phải tập hợp lại đọc kỳ hết cho ổng; nếu không kịp thì outsource sang cho học giả mấy nước láng giềng. hạn trong 5 năm phải tóm tắt tất cả tinh tuý văn chương cho ngài. Đâu giỡn với vua được, 5 năm sau hàn lâm đại học sỹ mang cho ngài 10 tập sách, mỗi tập 1 vạn trang (co chữ 7,5, italic). Vua đã gần đất xa trời nhưng vẫn ấm ức nên truyền chiếu: trong vòng 1 năm phải rút còn 100 trang (co chữ 12, normal). Các học giả phần chầu trời, phần cũng già ngang hay hơn vua hoàn tất order trong vòng 12 nguyệt! Hỡi ôi, vua đâu còn đọc nỗi nhưng vẫn chưa thể xuôi tay nên biểu thôi các khanh ráng trong vòng 1 tháng rút còn 1 trang A4 thôi nghe. Một tháng sau, vị học giả uyên thâm nhất nằm trên kiệu (già qúa đi hết nỗi) cầm theo 1 trang A4 dâng lên quốc vương. Lúc này quốc vương đang hấp hối nên nói: “thôi khanh nói vô tai ta đi, thiệt ngắn gọn”.

Vị học giả cũng thều thào: “muôn tâu, tất cả sách trên thế gian này cũng chỉ có 4 chữ thôi: Sinh, Lão, Bệnh, Tử”.

Nghe xong vua mĩm cười. Băng hà.

Nghe thì có hơi hướm phật giáo, khổng giáo nhưng ngẫm cũng có lý hen. Cũng vậy, văn chương thì cứ thích gì đọc đó, hổng thích hổng đọc (ráng đọc chắc... ngủ ngon). Một trong những “thiên chức” của văn chương làm làm người đọc động đậy, rung bần bật (nhẹ cũng được), suy tư, nghĩ ngợi lung tung. Chỗ này hơi đại ngôn, lạm bàn, được có sợi lông con voi, chư vị tha thứ.

Trời đọc chi mà cực vậy!

Ai biểu đọc chi.

No comments:

Post a Comment