Đọc trên fb thấy một vài bố mẹ và một vài non-bố mẹ “phăng teo” ông già Noel của mình nên tìm lại cái lúc mình cũng có tâm tưởng đó để de-phăng teo, hi hi. Đó là nhờ “bạn” mình đã biết đặt câu hỏi và đã gặp đúng “minh sư” trả lời nhẹ nhàng như mây, như tuyết: Virginia O’Hanlon, tám tuổi, sống ở New York, năm 1897 em đánh bạo viết thư cho tạp chí Sun và hỏi vầy chứ Bạn em có người nói rằng, ông già Noel không có thực đâu. Ba em nói là tờ báo Sun viết gì cũng đúng cả. Cho nên em xin hỏi, ông già Noel có thực không?
Câu hỏi của em Virginia quan trọng đến mức mà chủ bút tờ báo là Francis P. Church phải thân hành trả lời. Ông viết: “Em Virginia, bạn em nói không đúng. Các bạn đó chỉ tin những gì mà mình tự thấy. Các bạn đó cho là cái gì đầu óc nhỏ bé của họ không hiểu thì cũng không thể có. Đầu óc con người nhỏ bé lắm, dù là của trẻ con hay người lớn. Trong vũ trụ, con người nhỏ bé như một con côn trùng tí hon. Đầu óc của một con kiến không thể hiểu hết toàn bộ thực tại. Vâng, em Virginia, ông già Noel có thực…”. “…Ông già Noel có thực cũng như tình yêu, lòng rộng lượng và sự thủy chung có thực...”
em hổng dám dài dòng nên nếu ai thích tìm sẽ gặp ở đây.
Thêm vài dòng chúc mừng Giáng sinh, Năm mới “nổ chơi”:
Ý: Buon Natale! Felice Anno Nuovo!
Pháp: Joyeux Noël ! Bonne Année
Đức: Frohe Weihnachten! Frohes Neues Jahr!
Tây Ban Nha: ¡Feliz Navidad! ¡Feliz Año Nuevo!
Friday, 24 December 2010
Tuesday, 21 December 2010
Cây cầu đá
Trong phim Kiếm Vũ, đệ nhất sát thủ của phái Hắc Thạch là một cô gái đẹp, có khuôn mặt lạnh.
Trớ trêu là mỹ băng diện lại tan chảy vì tấm lòng của Minh Triết (Wisdom).
Minh Triết trở về với hư không vì đã đem chính mạng của mình để đổi lấy sự tỉnh thức của cô nương này – nhát kiếm tịnh thủy của nàng cắt đứt tim của Minh Triết, cắt đứt chuỗi tràng hạt oan tình và cũng (khát khao) cớt luôn cái ci vi giết người không chớp mắt...
Bên hiên chùa một chiều nắng quái, vắng bặt, mặt lạnh hỏi sư phụ của Minh Triết nhiều câu mà gã đã vắt hết tâm can trước khi chết.
Trong đó có câu tại sao hắn lại nói đến cây cầu đá?
Lão sư phụ thều thào, à, Thạch Kiều... Trong tích phật giáo có chuyện: Xưa A nan vướng lụy với một thiếu nữ nên Phật hỏi con yêu người ấy nhiều lắm hả, nhiều cỡ nào?
A nan nói: Con sẵn lòng hoá thành cây cầu đá...
Chịu đựng 500 năm bào mòn của gió;
Chịu đựng 500 năm nắng nung của mặt trời;
Chịu đựng 500 năm xối xả của mưa;
...
Chỉ mong có ngày cô ấy bước qua cầu.
Tuesday, 14 December 2010
Ai đồ, kai đồ
Gửi em gái mua giúp cái kindle. Em gái tốt bụng nói tặng luôn coi như ca đô. Nghĩ bụng tự nhiên (gợi ý thì có) được tặng cái ruột không lẽ hổng mua nổi cái vỏ. Cắn răng đặt cái bìa chính chủ amazôn cho nó oách. Công ty tại VN nhận đặt mà hẹn woài, thấy ghét (làm gì nhau). Cuối cùng cũng nhận được. Mặc cái vỏ ra ngoài cái ruột kia đem khoe anh hàng cà phê. Tete chủ định chỉ làm ảnh phải thêm phần kiêng dè cái thằng cha in te léc tu ồn là tete đây.
Vậy mà không biết phận tí nào, ảnh nói: nhiêu, mua ở đâu, tiền cò vừa vừa thui nghe em? Nóng không! Chà mua bên mỹ lựn anh, chim cò bay hoài mới tới đó, cò kưa chi. Vậy cũng chưa biết phận, ổng móc cái alô cổ lổ thủng ra nói “alô, con hả, mua cho ba cái máy đọc sách nghe, rẽ lắm hả, ừ tiền bạc tuy là vấn đề nhưng tao chơi lun. Mai lấy hả, okê con”.
ủa, ủa VN có bán ha anh. Anh coi chừng nó bán mắc, để em giới thiệu cho, chỗ kia bán đâu chừng gần 4 triệu hà. Oh mai gót, giá tốt, giá tốt, cám ơn tete, anh mua chỗ này cũng gần gần giá của em - 3 chai 8 ba chục, tặng thêm hai cái đĩa! Ờ, kệ anh, bị lừa ráng chịu.
hôm sau vừa ngồi chưa nóng chỗ, cà phé cũng chưa có, tự nhiên có chú nhóc kia tới ngay mặt tete hỏi anh là chủ quán hả. giỡn hoài chú em, cái ông lam lũ, cù lần đằng kia kìa, anh chú đây là thượng khách của quán này. Chú nhóc móc trong túi ra hai cái hộp giấy nói với anh hàng café, póc tem đi anh. Sốc. thấy ảnh xé cái hộp 1 cái rột, tete thấy ngứa hết con mắt bên phải. xé cái rột hộp thứ hai, tete thấy ngứa ran toàn thân, ngứa luôn cái gan (sao mà gãi đây hả). Mua chi hai cái I rít đờ dữ vầy nè anh. ờ thì anh để sẵn như em hay nói là làm chi cũng phải có phương án béc úp, lỡ cái này trục trặc thì đọc bằng cái kia cho nó khỏi... cụt hứng, hì hì.
Hứ! cà phé sáng nay sao dỡ ẹt vầy anh.
ờ café sáng nay là loại dự trữ như em hay nói ấy, anh chưa mua kịp loại mới vì để dành tiền trả hai cái kin đồ rồi.
Xời, hổng biết bày đặt đọc tiếng anh tiếng u. anh phải đọc là kai đồ! Đâu có hôm qua nghe em nói anh hổng tin nên đã về giở cả từ điển của anh rồi của mỹ kiểm tra lại rồi, đọc là kin, em quên là tiếng anh có nguồn gốc hằm bà lằng nên đâu phải cứ thấy I là đọc ai đâu, nói có sách mách có chứng nè, idol đọc là ai đồ nhưng kindle đọc là kin đồ đó tete, hi hi, bộ em tưởng em là thần tượng của anh hả.
Vậy mà không biết phận tí nào, ảnh nói: nhiêu, mua ở đâu, tiền cò vừa vừa thui nghe em? Nóng không! Chà mua bên mỹ lựn anh, chim cò bay hoài mới tới đó, cò kưa chi. Vậy cũng chưa biết phận, ổng móc cái alô cổ lổ thủng ra nói “alô, con hả, mua cho ba cái máy đọc sách nghe, rẽ lắm hả, ừ tiền bạc tuy là vấn đề nhưng tao chơi lun. Mai lấy hả, okê con”.
ủa, ủa VN có bán ha anh. Anh coi chừng nó bán mắc, để em giới thiệu cho, chỗ kia bán đâu chừng gần 4 triệu hà. Oh mai gót, giá tốt, giá tốt, cám ơn tete, anh mua chỗ này cũng gần gần giá của em - 3 chai 8 ba chục, tặng thêm hai cái đĩa! Ờ, kệ anh, bị lừa ráng chịu.
hôm sau vừa ngồi chưa nóng chỗ, cà phé cũng chưa có, tự nhiên có chú nhóc kia tới ngay mặt tete hỏi anh là chủ quán hả. giỡn hoài chú em, cái ông lam lũ, cù lần đằng kia kìa, anh chú đây là thượng khách của quán này. Chú nhóc móc trong túi ra hai cái hộp giấy nói với anh hàng café, póc tem đi anh. Sốc. thấy ảnh xé cái hộp 1 cái rột, tete thấy ngứa hết con mắt bên phải. xé cái rột hộp thứ hai, tete thấy ngứa ran toàn thân, ngứa luôn cái gan (sao mà gãi đây hả). Mua chi hai cái I rít đờ dữ vầy nè anh. ờ thì anh để sẵn như em hay nói là làm chi cũng phải có phương án béc úp, lỡ cái này trục trặc thì đọc bằng cái kia cho nó khỏi... cụt hứng, hì hì.
Hứ! cà phé sáng nay sao dỡ ẹt vầy anh.
ờ café sáng nay là loại dự trữ như em hay nói ấy, anh chưa mua kịp loại mới vì để dành tiền trả hai cái kin đồ rồi.
Xời, hổng biết bày đặt đọc tiếng anh tiếng u. anh phải đọc là kai đồ! Đâu có hôm qua nghe em nói anh hổng tin nên đã về giở cả từ điển của anh rồi của mỹ kiểm tra lại rồi, đọc là kin, em quên là tiếng anh có nguồn gốc hằm bà lằng nên đâu phải cứ thấy I là đọc ai đâu, nói có sách mách có chứng nè, idol đọc là ai đồ nhưng kindle đọc là kin đồ đó tete, hi hi, bộ em tưởng em là thần tượng của anh hả.
Thursday, 9 December 2010
Tài tiền, tài tình
Chị “hoả đầu vụ” ở cơ quan tự nhiên kêu lại. ê, tete, hôm qua ta đi xin xăm mà có câu này không hiểu rõ, giải thích cái coi. Uý, tui đâu phải thầy bói bà. Thì em có biểu bói toán gì đâu, em hỏi nghĩa thôi mà. Hiểu. câu chi. Nè, nguyên tờ xăm nè, khỏi đọc mấy chỗ khác (vi phạm quyền riêng tư là hổng có được nghen).
Thiên sinh ngã, tắc tài hữu dụng
Thiên là trời; sinh là đẻ; ngã chắc là bị té; tắc là, là... tóm tắc hay túc tắc; tài chắc là tiền rồi (ai cũng nói tiền tài đó mà); hữu là bên phải (nam tả nữ hữu như mấy chỗ toa lét hay ghi chứ gì); dụng là dùng. Tóm lại là trời sinh mà bị té (té gì, giếng hả, ờ ờ chắc đâu đó) thì tiền cứ túc tắc dùng (trời, tiền đâu mà rãnh rỗi vậy ha).
Hay, hay, tete giải thích thiệt gõ gàng nhưng nói thiệt là hổng hiểu. là sao. Thì em đâu có té giếng hồi nào đâu; tiền thì nó túc tắc hành em chứ em làm gì có tiền mà túc tắc xài woài woài cha nội... Hừ, quẻ đoán sao sai được, nếu hổng tin thì xin làm chi. Trước giờ chưa té đâu phải là hổng bao giờ té; tiền nó xài (xể) mình thì cũng có lúc nó phải chịu bị mình dằn xé quá đi chớ. Chắc quẻ này bàn về hậu vận chứ hổng phải hiện vận. Hiện vận là chi? à là cái vận đang vận (ta hay nói nôm na là dìm hàng) vào du á. Chu cha, vậy là em sẽ sung sướng hen. Còn phải hỏi... Có cách nào cho nó mau tới hông hả ông tete? Ờ thì cứ theo lời thần thánh mà làm. Làm sao? Kiếm cái giếng té vô thì tiền túc tắc tới. thiệt hen. Hên xui à nghen, tui hổng phải thần nên tui hổng chắc ổng có giữ lời hứa thiệt hông!
Tuy cũng tự tin cái vốn... háng học nhưng cũng tự ti về khả năng phiên dịch (đã vậy còn phiên dịch huyền nghĩa của thần) tete vội nói để tui về giở sách độn toán (à đại loại là cái sách tính toán sao cho bớt đần độn) coi lại rồi hãy lựa ngày té giếng hen. ờ ờ, ráng coi kỹ coi, có tiền tui túc tắc đãi tete chầu nước sâm.
Tưởng hay ho gì, gú gồ nhâm độn thư cũng giải thích hơi khác tete chút xíu xìu xiu thui. Dẫn ra làm bằng để mấy bạn thấy tete cũng có chút thành khẩn, hi hi.
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai”
Dịch nghĩa là
“Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ trở lại”
Thơ dịch là (nhiều người dịch lắm, toàn là danh sĩ chứ ko lòi xỉ như tete):
Sinh ta có tài năng chí khí
Ắt trời không bỏ phí không dùng
Ngàn vàng không cũng là không
Tiêu đi lại có mất xong lại về
Tchya Đái Đức Tuấn
Trời đã sinh ta là có dụng
Ngàn vàng phóng sạch rồi trở lui.
Khương Hữu Dụng
Trời sinh ta "tài không để bỏ"
Nghìn vàng vung tay trắng xoè lại có!
Hữu Loan
...
Có bản dịch ra tiếng Ăng lê luôn nè:
Since heaven gave the talent, let it be employed!
Spin a thousand pieces of silver, all of them come back!
Witter Bynner
Không biết Tố Như có dịch không mà lại viết hơi giống ý tete xíu xiu, ấy zà, xin nói lại là tete nói được hơi giống cụ ấy:
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
thất kính, thất kính, thất kinh.
Thiên sinh ngã, tắc tài hữu dụng
Thiên là trời; sinh là đẻ; ngã chắc là bị té; tắc là, là... tóm tắc hay túc tắc; tài chắc là tiền rồi (ai cũng nói tiền tài đó mà); hữu là bên phải (nam tả nữ hữu như mấy chỗ toa lét hay ghi chứ gì); dụng là dùng. Tóm lại là trời sinh mà bị té (té gì, giếng hả, ờ ờ chắc đâu đó) thì tiền cứ túc tắc dùng (trời, tiền đâu mà rãnh rỗi vậy ha).
Hay, hay, tete giải thích thiệt gõ gàng nhưng nói thiệt là hổng hiểu. là sao. Thì em đâu có té giếng hồi nào đâu; tiền thì nó túc tắc hành em chứ em làm gì có tiền mà túc tắc xài woài woài cha nội... Hừ, quẻ đoán sao sai được, nếu hổng tin thì xin làm chi. Trước giờ chưa té đâu phải là hổng bao giờ té; tiền nó xài (xể) mình thì cũng có lúc nó phải chịu bị mình dằn xé quá đi chớ. Chắc quẻ này bàn về hậu vận chứ hổng phải hiện vận. Hiện vận là chi? à là cái vận đang vận (ta hay nói nôm na là dìm hàng) vào du á. Chu cha, vậy là em sẽ sung sướng hen. Còn phải hỏi... Có cách nào cho nó mau tới hông hả ông tete? Ờ thì cứ theo lời thần thánh mà làm. Làm sao? Kiếm cái giếng té vô thì tiền túc tắc tới. thiệt hen. Hên xui à nghen, tui hổng phải thần nên tui hổng chắc ổng có giữ lời hứa thiệt hông!
Tuy cũng tự tin cái vốn... háng học nhưng cũng tự ti về khả năng phiên dịch (đã vậy còn phiên dịch huyền nghĩa của thần) tete vội nói để tui về giở sách độn toán (à đại loại là cái sách tính toán sao cho bớt đần độn) coi lại rồi hãy lựa ngày té giếng hen. ờ ờ, ráng coi kỹ coi, có tiền tui túc tắc đãi tete chầu nước sâm.
Tưởng hay ho gì, gú gồ nhâm độn thư cũng giải thích hơi khác tete chút xíu xìu xiu thui. Dẫn ra làm bằng để mấy bạn thấy tete cũng có chút thành khẩn, hi hi.
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai”
Dịch nghĩa là
“Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ trở lại”
Thơ dịch là (nhiều người dịch lắm, toàn là danh sĩ chứ ko lòi xỉ như tete):
Sinh ta có tài năng chí khí
Ắt trời không bỏ phí không dùng
Ngàn vàng không cũng là không
Tiêu đi lại có mất xong lại về
Tchya Đái Đức Tuấn
Trời đã sinh ta là có dụng
Ngàn vàng phóng sạch rồi trở lui.
Khương Hữu Dụng
Trời sinh ta "tài không để bỏ"
Nghìn vàng vung tay trắng xoè lại có!
Hữu Loan
...
Có bản dịch ra tiếng Ăng lê luôn nè:
Since heaven gave the talent, let it be employed!
Spin a thousand pieces of silver, all of them come back!
Witter Bynner
Không biết Tố Như có dịch không mà lại viết hơi giống ý tete xíu xiu, ấy zà, xin nói lại là tete nói được hơi giống cụ ấy:
Chữ tài liền với chữ tai một vần.
thất kính, thất kính, thất kinh.
Wednesday, 1 December 2010
Ngọt.
"CHÀNG thấy NÀNG đẹp rồi chàng mới yêu,
Anh thì ngược lại,
anh yêu em trước rồi sau đó mới biết rằng em đẹp"
Lời nói dối ngược ngạo luật phản xạ của anh chồng
làm ửng hồng đôi má cô vợ trẻ.
(Lời nói dối nhân ái)
Thơ của ai mà “xạo” thấy ghê. Giỡn hoài huynh! Của cụ Trang Thế Hy đó. Làm lúc nào á. Ai biết nà, thấy mới xuất bản trong tập “đắng và ngọt” mới đây lúc cụ ý mới có 86, 87 tuổi gì à. Chắc vậy nên mới tự tin viết về thời gian mang hơi hướm của kinh thánh:
"Mẹ dạy:
"Có một thời ông nội cũng thơm bánh sữa như con hôm nay
đó là món quà thời gian tặng ông nội cách nay bảy mươi năm
"Thời gian như trẻ con hả mẹ,
Vui thì cho, giận thì đòi lại?"
(Lời dạy của mẹ về thời gian và văn minh)
Đang đi tìm thông tin về cá thì gặp thơ. Hay nhỉ! Đã vậy gặp luôn cái ông bác sỹ cắc cớ có tên giống con gái kể chuyện về cụ Hy hay gì đâu: http://www.dohongngoc.com/web/goc-nhin-nhan-dinh/tham-nha-van-trang-th%E1%BA%BF-hy/
Vậy thì cắn thử thêm miếng thơ của cụ nè:
"Miếng bánh mang dấu răng NÀNG nằm buồn hiu
và khô queo trên mặt dĩa đầy xác kiến.
NÀNG đã từng cắn CHÀNG và CHÀNG biết răng
NÀNG không có độc.
Vậy cớ sao dấu răng NÀNG trên miếng bánh bị bỏ
quên lại tiêm vào tâm hồn CHÀNG một giọt nọc
không bao giờ tan của nỗi đau tuyệt ngọt?"
(Dấu răng)
Chân dung nhà thơ Trang Thế Hy qua nét vẽ của Nguyễn Trung (http://evan.vnexpress.net/News/chan-dung/2010/07/3B9AEB89/).
Anh thì ngược lại,
anh yêu em trước rồi sau đó mới biết rằng em đẹp"
Lời nói dối ngược ngạo luật phản xạ của anh chồng
làm ửng hồng đôi má cô vợ trẻ.
(Lời nói dối nhân ái)
Thơ của ai mà “xạo” thấy ghê. Giỡn hoài huynh! Của cụ Trang Thế Hy đó. Làm lúc nào á. Ai biết nà, thấy mới xuất bản trong tập “đắng và ngọt” mới đây lúc cụ ý mới có 86, 87 tuổi gì à. Chắc vậy nên mới tự tin viết về thời gian mang hơi hướm của kinh thánh:
"Mẹ dạy:
"Có một thời ông nội cũng thơm bánh sữa như con hôm nay
đó là món quà thời gian tặng ông nội cách nay bảy mươi năm
"Thời gian như trẻ con hả mẹ,
Vui thì cho, giận thì đòi lại?"
(Lời dạy của mẹ về thời gian và văn minh)
Đang đi tìm thông tin về cá thì gặp thơ. Hay nhỉ! Đã vậy gặp luôn cái ông bác sỹ cắc cớ có tên giống con gái kể chuyện về cụ Hy hay gì đâu: http://www.dohongngoc.com/web/goc-nhin-nhan-dinh/tham-nha-van-trang-th%E1%BA%BF-hy/
Vậy thì cắn thử thêm miếng thơ của cụ nè:
"Miếng bánh mang dấu răng NÀNG nằm buồn hiu
và khô queo trên mặt dĩa đầy xác kiến.
NÀNG đã từng cắn CHÀNG và CHÀNG biết răng
NÀNG không có độc.
Vậy cớ sao dấu răng NÀNG trên miếng bánh bị bỏ
quên lại tiêm vào tâm hồn CHÀNG một giọt nọc
không bao giờ tan của nỗi đau tuyệt ngọt?"
(Dấu răng)
Chân dung nhà thơ Trang Thế Hy qua nét vẽ của Nguyễn Trung (http://evan.vnexpress.net/News/chan-dung/2010/07/3B9AEB89/).
Tuesday, 16 November 2010
Đi xe buýt
Ông lão và hai trẻ em đi ăn giỗ. Xa. Sau khi đón trẻ em ở trường về, tắm, thay đồ, ông lão bảo thôi mình đi bộ ra trạm xe buýt đi há. Xa hông. Gần xịt à, tiện thể tập thể dục luôn, tốt cho sức khoẻ lắm á, lại còn khỏi mất công đi xe ôm tốn tiền. 17h17 phút, ba tên áo quần xông xênh xông ra đường. băng qua ngã tư thì kẹt xe. Đi bộ cũng kẹt. Lề đường cũng không có mà đi. Thôi ráng chịu khó bò bò vậy.
Tới trạm xe buýt đúng 17h34. vậy là gần rồi, đúng không hai đứa.
Ông lão hỏi mình đón xe số mấy hả trẻ em 1. xe số 8. may quá xe số 8 vừa trờ tới, ông lão vẫy vẫy như... ban ơn. Xe 8 thong thả đi qua chả dừng. trẻ em 1 bảo tại đông quá người ta không dừng đâu. Có chú em sinh viên đứng kế cũng bảo – lão phải ngoắt cật lực, tha thiết vào. Thấy sinh viên cũng có kinh nghiệm nên ông lão bảo em cũng đi xe số 8 hả? không em đi xe 104. xe 104 trờ tới, bạn sinh viên tỉnh như ruồi chả vẫy cũng chả ngoắc. ủa sao vậy? à, xe đó đông quá em sợ bị móc túi (hừ, sinh viên có gì trong túi mà sợ móc với chả ngoặt, bày đặt). trẻ em 2 bảo, mình đi xe 104 cũng được á lão tete. Bạn sinh viên cũng bảo – lão đi 104 thì xuống trạm ấy, đi bộ chút xíu là tới nơi ấy (là nơi cần đến, là nơi mà chúng ta được ăn giỗ ấy).
Xe 8 ào tới. không dừng. xe 104 vụt qua. Tất nhiên cũng không dừng. vài lượt như vậy. trẻ em 2 bảo hay mình đi taxi đi cho thoải mái. Lão gìa cũng thấy hơi xiêu lòng nên nắn lại túi quần. lại thấy cần phải cứng rắn nên bảo thôi để dành cho chuyến lên đi (chứ ăn bữa giỗ lại lỗ bửa cày là seo, là lão tự bảo thế), tiền đi taxi mình mua đồ chơi (mua cho ai, bao giờ mua v.v. chả thấy lão ấy xác định).
17h47 một chiếc số 8 ngập ngừng rồi ghé trạm, lão gìa và hai trẻ em chạy, nhảy lên xe không kịp chào cả bạn sinh viên cùng tâm tình nảy giờ. Chật ních.
Xe buýt chạy chầm chậm vì đường đông bỗng nhiên mọi người đổ nhào tới trước xuýt té. Xe thắng gấp. cũng vài lần vậy là lão già cũng muốn xỉn dù tửu lượng cũng tàm tạm.
Mà sao xe buýt nhiều trạm dừng thiệt, đâu khoảng 500m lại một trạm. chỉ có một chú lơ xe đứng ở cửa sau nói cũng vừa đủ nghe. Ghé. Tới. mà lái xe tuân lệnh tăm tắp. có người xuống. hai trẻ em có chỗ ngồi. lão già vẫn có chỗ đứng. Người lên xuống liên tục mà lên nhiều hơn vì chờ mãi chả có chỗ nào trống mà lối đi vẫn quá trời người. nhiều người đứng cạnh lão già, có cả trẻ em, người lớn, người sồn sồn; có người... thơm mùi mồ hôi, có người thơm mùi nước bông, có người thơm mùi xà bông v.v. thú vị thiệt. Cái chú Jean-Baptiste Grenouille mà đi xe buýt thì khoái phải biết.
Lão gìa thì thấy khoái chú lơ xe. Tưởng chú chỉ biết kiu ghé, tới, ai dè chú rất “yêu nghề”. Một toán người ào lên, cửa đóng, xe chạy là chú kêu – mua vé. Có người đưa tiền như tete thì chú thối, có người đưa miếng giấy, chú cũng thối lại miếng giấy. có khi chú nói hơi lớn còn 2 người chưa mua vé. Đúng là có hai người chưa mua. Có người đưa miếng giấy chú trả lại biểu hết hạn rồi qúy khách ơi, người kia coi lại rồi rút xấp giấy khác xé một miếng đưa, chú ấy thối lại một miếng giấy. Thấy hết 99% đều dùng giấy. hay thiệt. đem thắc mắc về hỏi vợ, vợ bảo giấy là vé tháng đó lão; giấy thối lại hổng phải là thối lại mà là một dạng “hoá đơn” để xác nhận là có đưa vé rồi để lỡ có thanh tra thì xác nhận được. hay nhỉ.
Nơm nớp lo xe buýt chạy quá trạm cần xuống thì tốn tiền taxi hay xe ôm, lão già thỉnh thoảng hỏi hai trẻ em – tới chưa bây. Chưa đâu tete. Đến lúc ham nhòm chú lơ xe với mấy cô ăn mặc à la mốt mới lên xe thì trẻ em 2 biểu chuẩn bị xuống. ủa tới rồi hả. dạ trạm tiếp theo á lão tete.
Xuống xe buýt lúc 19h7. lão già phăm phăm định đi theo lối cũ thì trẻ em 1 bảo đi lối này nhanh hơn nè. Thiệt hông zị. trời con đi wài.
Vầy mà cứ bảo đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ, tự nhiên lão ngồ ngộ ra một khe nhìn khác. Hức.
Tới trạm xe buýt đúng 17h34. vậy là gần rồi, đúng không hai đứa.
Ông lão hỏi mình đón xe số mấy hả trẻ em 1. xe số 8. may quá xe số 8 vừa trờ tới, ông lão vẫy vẫy như... ban ơn. Xe 8 thong thả đi qua chả dừng. trẻ em 1 bảo tại đông quá người ta không dừng đâu. Có chú em sinh viên đứng kế cũng bảo – lão phải ngoắt cật lực, tha thiết vào. Thấy sinh viên cũng có kinh nghiệm nên ông lão bảo em cũng đi xe số 8 hả? không em đi xe 104. xe 104 trờ tới, bạn sinh viên tỉnh như ruồi chả vẫy cũng chả ngoắc. ủa sao vậy? à, xe đó đông quá em sợ bị móc túi (hừ, sinh viên có gì trong túi mà sợ móc với chả ngoặt, bày đặt). trẻ em 2 bảo, mình đi xe 104 cũng được á lão tete. Bạn sinh viên cũng bảo – lão đi 104 thì xuống trạm ấy, đi bộ chút xíu là tới nơi ấy (là nơi cần đến, là nơi mà chúng ta được ăn giỗ ấy).
Xe 8 ào tới. không dừng. xe 104 vụt qua. Tất nhiên cũng không dừng. vài lượt như vậy. trẻ em 2 bảo hay mình đi taxi đi cho thoải mái. Lão gìa cũng thấy hơi xiêu lòng nên nắn lại túi quần. lại thấy cần phải cứng rắn nên bảo thôi để dành cho chuyến lên đi (chứ ăn bữa giỗ lại lỗ bửa cày là seo, là lão tự bảo thế), tiền đi taxi mình mua đồ chơi (mua cho ai, bao giờ mua v.v. chả thấy lão ấy xác định).
17h47 một chiếc số 8 ngập ngừng rồi ghé trạm, lão gìa và hai trẻ em chạy, nhảy lên xe không kịp chào cả bạn sinh viên cùng tâm tình nảy giờ. Chật ních.
Xe buýt chạy chầm chậm vì đường đông bỗng nhiên mọi người đổ nhào tới trước xuýt té. Xe thắng gấp. cũng vài lần vậy là lão già cũng muốn xỉn dù tửu lượng cũng tàm tạm.
Mà sao xe buýt nhiều trạm dừng thiệt, đâu khoảng 500m lại một trạm. chỉ có một chú lơ xe đứng ở cửa sau nói cũng vừa đủ nghe. Ghé. Tới. mà lái xe tuân lệnh tăm tắp. có người xuống. hai trẻ em có chỗ ngồi. lão già vẫn có chỗ đứng. Người lên xuống liên tục mà lên nhiều hơn vì chờ mãi chả có chỗ nào trống mà lối đi vẫn quá trời người. nhiều người đứng cạnh lão già, có cả trẻ em, người lớn, người sồn sồn; có người... thơm mùi mồ hôi, có người thơm mùi nước bông, có người thơm mùi xà bông v.v. thú vị thiệt. Cái chú Jean-Baptiste Grenouille mà đi xe buýt thì khoái phải biết.
Lão gìa thì thấy khoái chú lơ xe. Tưởng chú chỉ biết kiu ghé, tới, ai dè chú rất “yêu nghề”. Một toán người ào lên, cửa đóng, xe chạy là chú kêu – mua vé. Có người đưa tiền như tete thì chú thối, có người đưa miếng giấy, chú cũng thối lại miếng giấy. có khi chú nói hơi lớn còn 2 người chưa mua vé. Đúng là có hai người chưa mua. Có người đưa miếng giấy chú trả lại biểu hết hạn rồi qúy khách ơi, người kia coi lại rồi rút xấp giấy khác xé một miếng đưa, chú ấy thối lại một miếng giấy. Thấy hết 99% đều dùng giấy. hay thiệt. đem thắc mắc về hỏi vợ, vợ bảo giấy là vé tháng đó lão; giấy thối lại hổng phải là thối lại mà là một dạng “hoá đơn” để xác nhận là có đưa vé rồi để lỡ có thanh tra thì xác nhận được. hay nhỉ.
Nơm nớp lo xe buýt chạy quá trạm cần xuống thì tốn tiền taxi hay xe ôm, lão già thỉnh thoảng hỏi hai trẻ em – tới chưa bây. Chưa đâu tete. Đến lúc ham nhòm chú lơ xe với mấy cô ăn mặc à la mốt mới lên xe thì trẻ em 2 biểu chuẩn bị xuống. ủa tới rồi hả. dạ trạm tiếp theo á lão tete.
Xuống xe buýt lúc 19h7. lão già phăm phăm định đi theo lối cũ thì trẻ em 1 bảo đi lối này nhanh hơn nè. Thiệt hông zị. trời con đi wài.
Vầy mà cứ bảo đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ, tự nhiên lão ngồ ngộ ra một khe nhìn khác. Hức.
Labels:
ThiTham
Tuesday, 9 November 2010
Cây khế sau nhà, cây khế trước ngõ
Rồi cũng hẹn được vài người bạn đi thăm nhà anh A.
Bàn thờ của ảnh ở trên tầng 3 của một ngôi nhà khang trang và lộng gió, thanh bình.
Lúc từ biệt ra về tete thấy ngay trước cổng nhà có một cây khế cao chừng 2m đang trổ bông. Những chùm màu tím lẫn trong tông xanh lá trông thật e ấp mà thanh thản - tự dưng thấy nhẹ nhàng.
Chà trông cây khế thật an bình, dễ thương quá. Ừ, vậy chứ nhà mình chưa ăn được trái nào hết á, chị A nói. Chà, cùng nhìn cây khế mà lại thấy mấy thứ khác nhau ghê. Kệ chỉ! Biết đâu ngày nào đó có con chim vì thèm ăn khế mà trả cho chỉ một túi vàng ba gang thì sao.
Tự nhiên, vô dưng nhớ bài “Cây cầu dừa” cũng nhòm nhòm cây khế vô tư lự rồi “âu yếm":
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Chưa ráo mực lại “kết tội” chua ngòm:
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng...
Nghịch lý là động lực của sự phát triển mà tete, bộ quên cái bài pa ra đốc rồi ờ, nhắc chút xíu coi: “...Chúng ta học cách kíêm sống chứ không phải xây dựng cuộc sống. Chúng ta cộng dồn năm tháng vào cuộc sống chứ không sống đến từng ngày. Chúng ta dẫm nát đường đến nguyệt cung bằng những chuyến khứ hồi nhưng không thể băng qua đường để chào người hàng xóm mới. Chúng ta chinh phục không gian bên ngoài nhưng lãng quên những vùng miền bên trong. Chúng ta làm chi những chuyện to tát hơn nhưng nào phải là những chuyện tốt hơn...”.
Ghi chú:
Ảnh minh hoạ là chanh vì không có ảnh khế nào cả, nhụt ghia - đâu ai vắt khế bỏ vỏ hả, hả.
Nghĩ lại không được đánh tráo khái niệm nên “mượn” ảnh hoa khế để phục vụ những bạn chưa thấy:
Bàn thờ của ảnh ở trên tầng 3 của một ngôi nhà khang trang và lộng gió, thanh bình.
Lúc từ biệt ra về tete thấy ngay trước cổng nhà có một cây khế cao chừng 2m đang trổ bông. Những chùm màu tím lẫn trong tông xanh lá trông thật e ấp mà thanh thản - tự dưng thấy nhẹ nhàng.
Chà trông cây khế thật an bình, dễ thương quá. Ừ, vậy chứ nhà mình chưa ăn được trái nào hết á, chị A nói. Chà, cùng nhìn cây khế mà lại thấy mấy thứ khác nhau ghê. Kệ chỉ! Biết đâu ngày nào đó có con chim vì thèm ăn khế mà trả cho chỉ một túi vàng ba gang thì sao.
Tự nhiên, vô dưng nhớ bài “Cây cầu dừa” cũng nhòm nhòm cây khế vô tư lự rồi “âu yếm":
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Chưa ráo mực lại “kết tội” chua ngòm:
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng...
Nghịch lý là động lực của sự phát triển mà tete, bộ quên cái bài pa ra đốc rồi ờ, nhắc chút xíu coi: “...Chúng ta học cách kíêm sống chứ không phải xây dựng cuộc sống. Chúng ta cộng dồn năm tháng vào cuộc sống chứ không sống đến từng ngày. Chúng ta dẫm nát đường đến nguyệt cung bằng những chuyến khứ hồi nhưng không thể băng qua đường để chào người hàng xóm mới. Chúng ta chinh phục không gian bên ngoài nhưng lãng quên những vùng miền bên trong. Chúng ta làm chi những chuyện to tát hơn nhưng nào phải là những chuyện tốt hơn...”.
Ghi chú:
Ảnh minh hoạ là chanh vì không có ảnh khế nào cả, nhụt ghia - đâu ai vắt khế bỏ vỏ hả, hả.
Nghĩ lại không được đánh tráo khái niệm nên “mượn” ảnh hoa khế để phục vụ những bạn chưa thấy:
Friday, 24 September 2010
Friday, 17 September 2010
...nhưng em ái ai khiêm
Khiêm cung
Khiêm từ
Khiêm tốn
Khiêm nhường/nhượng
Khiêm xưng.
Nó có cá tính, bình dung dị mừ khác thường và sâu thẳm tự tin mờ lại rộng mở toang hoang. Nó, xí, các bạn ấy làm em thấy iên ổn, an nhiên
Nhũn nhặn, nhún nhường, tự nhún nhường không dám khoe gọi là khiêm. Mục từ này trong đại từ điển tiếng Việt chỉ có mấy từ như trên vầy thui hè nhưng phần giải thích lại chỉ có cho Khiêm, Khiêm cung, Khiêm tốn, Khiêm nhường. hết. đúng là khiêm bủn lun (là từ tui chế ra nghen).
Nhưng quá khiêm tốn thì hết là nhũn nhặn mà bị kiu là nhũn mình ên thui (nhũn như con chi chi) - chứ không phải là bốn lần tự kiu đâu nghe mấy pồ hay giành giật cái của khiêm tốn; lúc ấy thì coi chừng là khiêm quá sắc, hì.
Vậy em thích em nằm ở đâu em hời em hỡi
Xởi lởi như đang cỡi... Chảnh Khiêm (là tên con nghẽo (bà con xa với ngựa) của em).
Chú thích:
Vầy là chỉ có nhũn là từ thuần Việt thui nghe nhưng nhũng, khiêm hay khiếm là khác à.
謙稱、謙辭、謙遜、謙讓、謙恭
Khiêm từ
Khiêm tốn
Khiêm nhường/nhượng
Khiêm xưng.
Nó có cá tính, bình dung dị mừ khác thường và sâu thẳm tự tin mờ lại rộng mở toang hoang. Nó, xí, các bạn ấy làm em thấy iên ổn, an nhiên
Nhũn nhặn, nhún nhường, tự nhún nhường không dám khoe gọi là khiêm. Mục từ này trong đại từ điển tiếng Việt chỉ có mấy từ như trên vầy thui hè nhưng phần giải thích lại chỉ có cho Khiêm, Khiêm cung, Khiêm tốn, Khiêm nhường. hết. đúng là khiêm bủn lun (là từ tui chế ra nghen).
Nhưng quá khiêm tốn thì hết là nhũn nhặn mà bị kiu là nhũn mình ên thui (nhũn như con chi chi) - chứ không phải là bốn lần tự kiu đâu nghe mấy pồ hay giành giật cái của khiêm tốn; lúc ấy thì coi chừng là khiêm quá sắc, hì.
Vậy em thích em nằm ở đâu em hời em hỡi
Xởi lởi như đang cỡi... Chảnh Khiêm (là tên con nghẽo (bà con xa với ngựa) của em).
Chú thích:
Vầy là chỉ có nhũn là từ thuần Việt thui nghe nhưng nhũng, khiêm hay khiếm là khác à.
謙稱、謙辭、謙遜、謙讓、謙恭
Wednesday, 8 September 2010
Ta thích những đứa chảnh
Chảnh ngược
Chảnh xuôi
Chảnh pà cố
...
Thậm chí Chảnh... chó
Hay chỉ đơn giản là Chảnh
Nó có cá tính, khác biệt, dị biệt và cả tự tin
Ta ứ ưa những đứa chanh chảnh (không phải vừa chua chua vừa chảnh chảnh) mừ là nửa mùa... kiu sa!
Vậy Ta nằm ở đâu vầy nè.
Cheo leo như con heo... cỏ.
Phụ đề: stuck-up, snobby/snobbish, snooty...
Chảnh xuôi
Chảnh pà cố
...
Thậm chí Chảnh... chó
Hay chỉ đơn giản là Chảnh
Nó có cá tính, khác biệt, dị biệt và cả tự tin
Ta ứ ưa những đứa chanh chảnh (không phải vừa chua chua vừa chảnh chảnh) mừ là nửa mùa... kiu sa!
Vậy Ta nằm ở đâu vầy nè.
Cheo leo như con heo... cỏ.
Phụ đề: stuck-up, snobby/snobbish, snooty...
Wednesday, 11 August 2010
Lá xanh trên cành iêu
Cô bé đi ăn sinh nhựt về kể nhìu chuyện.
Trong đó có chuyện tình yêu.
Mẹ hỏi con có gặp Minh Iếu không?
Dạ có, mà mẹ ơi, con không iêu Minh Iếu nữa. Minh Iếu giờ iêu Hàm Inh mà Hàm Inh lại iêu Iếu Trung rồi.
Vậy con vẫn iêu Trí khùng phải không?
Con không trả lời câu này đâu?
Ủa mà iêu là sao con?
Con cũng không trả lời câu này, mẹ hỏi hoài à nghe.
Sao con biết Hàm Inh lại iêu Iếu Trung?
Thì Hàm Inh kể với tụi con rồi còn nói là đừng méc cô nữa?
Cô nào?
Chời ơi, thì cô đang daỵ lớp LÁ của tụi con đó.
Trong đó có chuyện tình yêu.
Mẹ hỏi con có gặp Minh Iếu không?
Dạ có, mà mẹ ơi, con không iêu Minh Iếu nữa. Minh Iếu giờ iêu Hàm Inh mà Hàm Inh lại iêu Iếu Trung rồi.
Vậy con vẫn iêu Trí khùng phải không?
Con không trả lời câu này đâu?
Ủa mà iêu là sao con?
Con cũng không trả lời câu này, mẹ hỏi hoài à nghe.
Sao con biết Hàm Inh lại iêu Iếu Trung?
Thì Hàm Inh kể với tụi con rồi còn nói là đừng méc cô nữa?
Cô nào?
Chời ơi, thì cô đang daỵ lớp LÁ của tụi con đó.
Saturday, 7 August 2010
Màu sắc sắc 0
Bình mực đổ xuống cây cau thì mo cau tím bầm
Bình mực đổ xuống học trò thì học trò xanh lét
Bình mực đổ xuống ông bụt thì ông bụt cười ruồi
Bình mực đổ xuống nhà Vua thì nhà Vua cho chít
Bình mực đổ xuống đền thánh thì cụ chánh văng tùm lum...
Bình mực đổ xuống nồi chõ thì nồi chõ nứt vung
Bình mực đổ xuống cành sung thì cành sung sưng sỉa
Bình mực đổ xuống con ngưạ thì con ngựa chứng ngược
Bình mực đổ xuống cần câu thì cần câu vàng khè
Bình mực đổ xuống cây bưởi thì... bưởi hả mài!
Bình mực đổ xuống vườn cà thì cà chua, cà chớn
Bình mực đổ xuống gái đẹp thì gái đẹp chẹp dẹp
Bình mực đổ xuống đàn ông thì đàn ông trơ quơ..
Bình mực trơ quơ đàn ông
Chẹp dẹp cô gái
Chua chớn cây cà
Mày hả cây bưởi
Vàng khè cần câu
Chứng ngược con ngựa
Sưng sỉa cây sung
Nứt toang nồi chõ
Văng lum ông chánh
Chít chít ông vua
Cười rùi ông bụt
Bôi xanh học trò
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau ...
Cụ Phạm đừng trách cháu, coi chừng cháu... tưới mực à!
Bình mực đổ xuống học trò thì học trò xanh lét
Bình mực đổ xuống ông bụt thì ông bụt cười ruồi
Bình mực đổ xuống nhà Vua thì nhà Vua cho chít
Bình mực đổ xuống đền thánh thì cụ chánh văng tùm lum...
Bình mực đổ xuống nồi chõ thì nồi chõ nứt vung
Bình mực đổ xuống cành sung thì cành sung sưng sỉa
Bình mực đổ xuống con ngưạ thì con ngựa chứng ngược
Bình mực đổ xuống cần câu thì cần câu vàng khè
Bình mực đổ xuống cây bưởi thì... bưởi hả mài!
Bình mực đổ xuống vườn cà thì cà chua, cà chớn
Bình mực đổ xuống gái đẹp thì gái đẹp chẹp dẹp
Bình mực đổ xuống đàn ông thì đàn ông trơ quơ..
Bình mực trơ quơ đàn ông
Chẹp dẹp cô gái
Chua chớn cây cà
Mày hả cây bưởi
Vàng khè cần câu
Chứng ngược con ngựa
Sưng sỉa cây sung
Nứt toang nồi chõ
Văng lum ông chánh
Chít chít ông vua
Cười rùi ông bụt
Bôi xanh học trò
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau
Trát tím cây cau ...
Cụ Phạm đừng trách cháu, coi chừng cháu... tưới mực à!
Saturday, 10 July 2010
Đan mạch giúp xả trét, A rập cũng vậy
Lâu lắm rồi, tete có một chị đồng nghiệp, cũng là một “viện sỹ” (không phải Zômsky Mokuradov như tete) . Chị ấy (gọi là chị mô đi ha) chuyên về nuôi cấy mô (nôm na là lấy một mẫu lá bằng đầu kim và nuôi thành một cái cây hoàn chỉnh). Ngành này đòi hỏi rất cao về tính vô trùng, hợp chất dinh dưỡng, môi trường nuôi cấy, công phu, tỉ mỉ v.v. đã vậy tỉ lệ thành công rất thấp.
Phòng thí nghiệm, nuôi cấy đầy những bình tam giác, đĩa petri, ống nghiệm, nồi áp suất, đèn cực tím, đèn cực mờ (hơ, có không ta); ai cũng mặt áo blouse trắng (không đóng phim), đeo khẩu trang kín mít, nồng nặc mùi ether v.v. túm lại trông rất ai quy, rất nghiêm nghị, rất là mũi nhọn và hại điện!
Ấy vậy mừ quý công nhân viên khoa học gia này lại chả biết gì về điện, chả biết gì về quý ngài làm ra cái sự hiện đại, cũng chả biết gì về quý ngài vận hành cái thứ mà tắt đi thì nhà ngói như nhà đúc bê tông ở địa phương. Thời ấy nhà đèn đang bao cấp nên cũng chả cần thông báo, thông beo như giờ. Thích, cắt cái bụp; hổng thích cắt cái bèng; vừa thích vừa hổng, cắt cái bong... Nếu đang làm mẻ cấy nào thì bỏ tất.
Chắc chỉ cũng bị nhà đèn chơi cho mấy vố rùi nên bữa nọ tete đang tàng tàng đi ún cà phé vì điên cup, một chị khác túm lại thì thào hỏi “ê tete biết chuyện chi không?”. Máu ngồi lê đôi mách cuồn cuộn trong miệng, tete hỏi bộ con mèo nhà chị đẻ ra rắn hổ mang hả. Nhà chị ấy ra vẻ nghiêm chọng thấy rõ, thỏ thẻ “chị mô suýt chưởi thề”. Hả chưởi chưa, chưởi ai, chưởi hay không, chưởi viện trưởng hay viện phó hay trưởng bộ môn hay chưởi tete. Chị kia chừng cũng bắt nhịp với nhiệt tình của tete vội gấp gấp biểu “là chị ấy có ý định thui”. Úp mở woài, nói rõ coi.
Vẫn thì thà thì thào chị kia đanh mặt kể:
“bữa cúp điện vừa rồi nè, chị mô chị í nói nếu chị í là đờn ông chị sẽ chưởi thề liền (văng tục á), nặng bụng quá mà”, “Ta mà là con trai ta sẽ chưởi thề cho sướng miệng, chưởi thề cho đến khi hết tức thì vẫn chưởi tiếp (cho nhuần nhuyễn) cái nhà khốn kiếp chúng nó, cái bè lũ khốn nạn dám làm hư đồ của bài vân vân”. Rồi đồ của chị mô có hư không, tội nghiệp ghê có mỗi cái đồ mà chúng nó cũng phá cho hỏng, tete rưng rưng hỏi thăm, chị ý nguyền rủa cũng như hát ấy nhỡ.
“Nhưng phải văng tục nó mới đã nghe tete, không tin tete thử tại chỗ đi”.
Định mở miệng nghe theo lời khuyến cáo may sao trời nổi sấm một cái ầm. Im lun.
Tưởng chị mô là trường hợp cá biệt, thỉnh thoảng lượng Testotsteron áp chế Estrogen nên cái ai đia văng tục trào dâng. Nhưng không. À mà tới đây mở ngoặc cái. Ai biết ngừi nào cấp cái giấy phép độc quyền khai thác chuyện thể hiện ý kiến bằng ngôn ngữ mạnh này cho nam giới thì chỉ có tete với. Gửi đơn kiện đòi quyền bình đẳng giới cái coi. Đúng không hả các con giời. đóng ngoặc.
Mừ tete cũng tự vấn rồi tự phân: thì ra khi mình muốn văng tục tự nhiên chính mình phân thành 2 đưá - một đứa nói chửi đi, sợ quái gì; đưá kia bẩu chửi cũng đã zưng ngại quá mình là ngừi đàng woàng mừ, mình là iểu điệu thục nữ mà. Hai đưá này đôi lúc cũng bất phân thắng bại là mấy cô cứ bị khó chịu trong ngừi woài. Đôi lúc cũng để cái đứa kia nó thắng chứ hổng nói bịnh là chính mình pịn chứ ai.
Vầy thì! Lây đi. Cứ đam ịt đi thui. Có gì mà ngại chứ hả, có phải không.
Nếu mít nào cần ngừi nghe thì cứ báo tete nghen, dám chắc là nghe xong không thèm đi rửa tai như cụ Hứa Do, vậy mới đã. Trong trường hợp bức xúc, tức ngực wá thì giải pháp đề nghị là mình theo trường phái biểu hiện đi (expressionism), bất chấp ngoại giới, cố chấp chủ quan, ví dụ la lớn “A Đu - tưởng mình đang kiu Adul Lahib, quân vương xứ ba tư”, “đèo - tưởng mình đang nhớ cổ nguyệt nữ sĩ”, “moá”, “í đù” v.v.
Còn chờ gì nữa! hãy thử nghiệm nhiều lần với nhiều người để tìm cho mình một cách ét pờ rét sần ni zầm để giải cục tức một cách đầy cá tính và rất... ô hô.
Phòng thí nghiệm, nuôi cấy đầy những bình tam giác, đĩa petri, ống nghiệm, nồi áp suất, đèn cực tím, đèn cực mờ (hơ, có không ta); ai cũng mặt áo blouse trắng (không đóng phim), đeo khẩu trang kín mít, nồng nặc mùi ether v.v. túm lại trông rất ai quy, rất nghiêm nghị, rất là mũi nhọn và hại điện!
Ấy vậy mừ quý công nhân viên khoa học gia này lại chả biết gì về điện, chả biết gì về quý ngài làm ra cái sự hiện đại, cũng chả biết gì về quý ngài vận hành cái thứ mà tắt đi thì nhà ngói như nhà đúc bê tông ở địa phương. Thời ấy nhà đèn đang bao cấp nên cũng chả cần thông báo, thông beo như giờ. Thích, cắt cái bụp; hổng thích cắt cái bèng; vừa thích vừa hổng, cắt cái bong... Nếu đang làm mẻ cấy nào thì bỏ tất.
Chắc chỉ cũng bị nhà đèn chơi cho mấy vố rùi nên bữa nọ tete đang tàng tàng đi ún cà phé vì điên cup, một chị khác túm lại thì thào hỏi “ê tete biết chuyện chi không?”. Máu ngồi lê đôi mách cuồn cuộn trong miệng, tete hỏi bộ con mèo nhà chị đẻ ra rắn hổ mang hả. Nhà chị ấy ra vẻ nghiêm chọng thấy rõ, thỏ thẻ “chị mô suýt chưởi thề”. Hả chưởi chưa, chưởi ai, chưởi hay không, chưởi viện trưởng hay viện phó hay trưởng bộ môn hay chưởi tete. Chị kia chừng cũng bắt nhịp với nhiệt tình của tete vội gấp gấp biểu “là chị ấy có ý định thui”. Úp mở woài, nói rõ coi.
Vẫn thì thà thì thào chị kia đanh mặt kể:
“bữa cúp điện vừa rồi nè, chị mô chị í nói nếu chị í là đờn ông chị sẽ chưởi thề liền (văng tục á), nặng bụng quá mà”, “Ta mà là con trai ta sẽ chưởi thề cho sướng miệng, chưởi thề cho đến khi hết tức thì vẫn chưởi tiếp (cho nhuần nhuyễn) cái nhà khốn kiếp chúng nó, cái bè lũ khốn nạn dám làm hư đồ của bài vân vân”. Rồi đồ của chị mô có hư không, tội nghiệp ghê có mỗi cái đồ mà chúng nó cũng phá cho hỏng, tete rưng rưng hỏi thăm, chị ý nguyền rủa cũng như hát ấy nhỡ.
“Nhưng phải văng tục nó mới đã nghe tete, không tin tete thử tại chỗ đi”.
Định mở miệng nghe theo lời khuyến cáo may sao trời nổi sấm một cái ầm. Im lun.
Tưởng chị mô là trường hợp cá biệt, thỉnh thoảng lượng Testotsteron áp chế Estrogen nên cái ai đia văng tục trào dâng. Nhưng không. À mà tới đây mở ngoặc cái. Ai biết ngừi nào cấp cái giấy phép độc quyền khai thác chuyện thể hiện ý kiến bằng ngôn ngữ mạnh này cho nam giới thì chỉ có tete với. Gửi đơn kiện đòi quyền bình đẳng giới cái coi. Đúng không hả các con giời. đóng ngoặc.
Mừ tete cũng tự vấn rồi tự phân: thì ra khi mình muốn văng tục tự nhiên chính mình phân thành 2 đưá - một đứa nói chửi đi, sợ quái gì; đưá kia bẩu chửi cũng đã zưng ngại quá mình là ngừi đàng woàng mừ, mình là iểu điệu thục nữ mà. Hai đưá này đôi lúc cũng bất phân thắng bại là mấy cô cứ bị khó chịu trong ngừi woài. Đôi lúc cũng để cái đứa kia nó thắng chứ hổng nói bịnh là chính mình pịn chứ ai.
Vầy thì! Lây đi. Cứ đam ịt đi thui. Có gì mà ngại chứ hả, có phải không.
Nếu mít nào cần ngừi nghe thì cứ báo tete nghen, dám chắc là nghe xong không thèm đi rửa tai như cụ Hứa Do, vậy mới đã. Trong trường hợp bức xúc, tức ngực wá thì giải pháp đề nghị là mình theo trường phái biểu hiện đi (expressionism), bất chấp ngoại giới, cố chấp chủ quan, ví dụ la lớn “A Đu - tưởng mình đang kiu Adul Lahib, quân vương xứ ba tư”, “đèo - tưởng mình đang nhớ cổ nguyệt nữ sĩ”, “moá”, “í đù” v.v.
Còn chờ gì nữa! hãy thử nghiệm nhiều lần với nhiều người để tìm cho mình một cách ét pờ rét sần ni zầm để giải cục tức một cách đầy cá tính và rất... ô hô.
Monday, 5 July 2010
không tít 0
Mệt quá đôi chân này, chân cứng đá mềm
Mệt quá đôi tay này, tay quai miệng trể
Mệt quá đôi môi này, môi hở răng lạnh
Mệt quá đôi tai này, tai che mũ ni
Mệt quá đôi mũi này, mũi dại lái chịu đòn
Mệt quá đôi mắt này, mắt của trời cao
Mệt quá đôi thân này, thân hạt mưa sa
Ái chà chà... hai da!
Mệt quá đôi tay này, tay quai miệng trể
Mệt quá đôi môi này, môi hở răng lạnh
Mệt quá đôi tai này, tai che mũ ni
Mệt quá đôi mũi này, mũi dại lái chịu đòn
Mệt quá đôi mắt này, mắt của trời cao
Mệt quá đôi thân này, thân hạt mưa sa
Ái chà chà... hai da!
Thursday, 1 July 2010
Bồ với tây vầy mừ ngon
Bồ và Tây có một trận túc cầu tốc độ, căng thẳng. Một rừng trắng, đỏ dồn lên, tràn xuống dày dày như đan như xen. Nói như mấy bà bình lựn viên của chúng mình là thêu gấm dệt hoa, văn hoa cành hẹ ra dáng.
Tức nhiên Bồ thì có cái cô nàng “nhọn mồm” CR nằm lên nằm xuống ngúng nguẩy liếc mắt đưa tình, chu mỏ đưa tình với chàng trọng tài nho nhả. Phiá Tây chưng hàng lại bằng nàng Phét nặng đô To Rét. So với hồi quán quân âu châu nàng ý trông phờ phạc, thất thần, ẹo qua ẹo lại là dâng hàng cho bọn bồ nên bà huấn liện viên đuổi một phép - thay bằng một ẻm chưn dài, tay dài, tóc không dài mà quăn là bạn cũng phét nặng đô nhưng là Lờ lờ rén té ở phút thứ 58. Ta nói nhìn To rét tự nhiên nhớ cái em gì mờ “em len lén cúi đầu tay xách gói; áo quần dơ cắp cặp dò le te” ghê luôn. Em rén té xinh gái tóc phi dê zị mà dữ; uốn éo một hồi làm mí em bồ ẹo theo, hở tùm lum. Thế là phút thứ sáu ba, nàng Villa ở cận thành góc trái, đá lông nheo, tung chưn trái bổ một phát, trúng chưn giữa của mụ giữ gôn, dội ra, villa búa chưn phải một phát, mụ kia không còn chưn nào đủ dài để cản nên đưa hai tay đầu hàng, nói dại nếu mà bóng còn dội ra nữa dám cu villa tung luôn chưn còn lại mà thọt chứ hổng lẽ... sợ đau. Cu này có cục râu dưới cằm trông rất... hay, dòm hơi dê dê mà... cứng, nên tete quyết định chuyển giới tính từ bé qua cu. hở hở.
Tức nhiên Bồ thì có cái cô nàng “nhọn mồm” CR nằm lên nằm xuống ngúng nguẩy liếc mắt đưa tình, chu mỏ đưa tình với chàng trọng tài nho nhả. Phiá Tây chưng hàng lại bằng nàng Phét nặng đô To Rét. So với hồi quán quân âu châu nàng ý trông phờ phạc, thất thần, ẹo qua ẹo lại là dâng hàng cho bọn bồ nên bà huấn liện viên đuổi một phép - thay bằng một ẻm chưn dài, tay dài, tóc không dài mà quăn là bạn cũng phét nặng đô nhưng là Lờ lờ rén té ở phút thứ 58. Ta nói nhìn To rét tự nhiên nhớ cái em gì mờ “em len lén cúi đầu tay xách gói; áo quần dơ cắp cặp dò le te” ghê luôn. Em rén té xinh gái tóc phi dê zị mà dữ; uốn éo một hồi làm mí em bồ ẹo theo, hở tùm lum. Thế là phút thứ sáu ba, nàng Villa ở cận thành góc trái, đá lông nheo, tung chưn trái bổ một phát, trúng chưn giữa của mụ giữ gôn, dội ra, villa búa chưn phải một phát, mụ kia không còn chưn nào đủ dài để cản nên đưa hai tay đầu hàng, nói dại nếu mà bóng còn dội ra nữa dám cu villa tung luôn chưn còn lại mà thọt chứ hổng lẽ... sợ đau. Cu này có cục râu dưới cằm trông rất... hay, dòm hơi dê dê mà... cứng, nên tete quyết định chuyển giới tính từ bé qua cu. hở hở.
Sunday, 6 June 2010
Cơm đường, nem xe, cái... dễ thương
Đang lắc lư trên chiến xa, đọc xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới thì nghe thông báo “cơm”. Hết hồn, tưởng đâu cái cô mặc đầm hồng, bị ông nội tắt âm thanh, dẫn xuống vương quốc ma đen rùi.
Tiệm ăn ở Cái Bè cũng bự chảng như những trạm dừng chưn ở đông nam bộ vậy đó. Nghĩ bụng về miền Tây nên ăn cá nên tete hùng hồn kiu các lóc kho. Đúng là đi một ngày đàng học được một sàng... xê. Cơm tấm, cơm sườn, cơm gà quay, cháo nị gì gì đó đã ra hết, thậm chí cơm thêm cũng ra luôn rồi vậy mừ cá vẫn bơi chốn nao nao. Tete vểnh mỏ, nuốt nước miệng, trợn mắt quý anh chị cô bác ngồi quanh ăn nhỏm nhẻm thấy thương mà tủi thân thí mồ. Thỉnh thoảng có người interupt giữa hai đợt nhai nhìn lại tete hỏi bộ thèm cơm hả. ờ!
Cuối cùng các lóc cũng chín, cơm cũng chín. Đúng là đặc biệt hèn chi lâu ghia. Cá lóc hai lát mỏng như vài mútsơlin mà các ca sỹ hay mặc. Đĩa cơm chừng hai muỗng khiêm nhường như phần cơm dành cho bịnh nhơn đã bị cắt 2/3 bao tử mới mổ xong. Thui thì mình chơi luôn y phục của ca sỹ và khẩu phần tốt bao tử này chứ sao giờ chòy.
Ta nói tội nghiệp con các lóc gì đâu bay ơi. Hai lát này chắc được kho qua mấy chuyến đò rùi hay sao mừ theo kỹ năng tề gia nội trợ của tete thì chắc chắn không phải cá tươi, chắc chắn nó sống trong nồi ở nhiệt độ cao lâu lắm rùi: thịt bở, xương mìm như xương bạch tuột zị đó. Tức mình không thèm kiu nước ngọt hay bia mà kiu trà đá cho quán thất thu chít lun. Dỡ lí tưởng luôn. Xong buổi trưa. 25 buck.
Đi ra toa lét xả hết ưu phiền đường dài, cơm trưa thịnh soạn thì bị ấn tượng. Chắc những khoản lời từ cơm được đầu tư trọng điểm vào đây hay sao mà cực kỳ văn minh. Tường lót gạch men với những hoạ tiết trang nhã, vòi nước cảm ứng! thiệt đúng là gờ rin rét tau răng, tình thương mến thương môi trường. Hoan hô. À thì ra tiền cơm có 5K còn tiền toa lét 19K, bo 1K. công bằng.
Một mô đồ buôn bán khác cũng làm tete ấn tượng là khi xe đang bon bon hướng thẳng zìa Cần Thơ thì tự nhiên có cô gái đi xe máy vẫy vẫy. chiến xa tấp vô. ủa đâu phải xe đò. Cổ hổng lên mà đưa cho bác tài một bịch (tưởng bịch rác), rồi xe chạy tiếp. Hổng phải rác. Nem với bánh tráng nước dừa. Trời thấy dân sì gòn định cho há miệng mắc câu hả cô kia.
Cũng hổng phải. bác phụ lái đi từ đầu xe xuống cuối xe phát cho mỗi đại biểu nhân dân một phần tư báng tráng cộng với hai cục nem chua. Bác í ra lệnh: ăn đi. Thì ăn. Cũng ngon mà thơm dù hơi sờ sợ dính bùa mê thì quên mất lối về nơi đô hội. Đến ngày zìa. Chiến xa đến đoạn đường xưa tự nhiên có một anh bự con vẫy vẫy như vẫy xe đò. Không đưa bịch rác mà mang hai bịch bự lên xe luôn. Ảnh nói, bữa trước nhớ hôn. Bà con cô bác ăn bánh tráng với nem rùi đó. Vậy thì mua ủng hộ đi, ai không mua thì trả lại đây (là tete nghĩ vầy chứ ảnh không có ý đó mà cũng chả nói ra). Ui tưởng thân cò chỉ có giống cái, ai ngờ anh này cũng lặn lội ven đường (có ảnh anh ở cuối bài à nghen, không phải mờ mà cố ý chụp out focus để không vi phạm quyền riêng tư). Chà, vầy mới là làm ăn buôn bán chơ nhẩy. Lòng nào mừ chối từ được.
Chợ Cái Răng thì coi hình cho dễ hỉu vì tete viết cái gì cũng trúc trắc, mơ hồ nên ngại viết dai lắm (nghe đâu ở đây toàn địa danh cái không hà, mà cái thì nhiều và phong phú lắm nghe mấy ngừi).
Đỗ xăng đâu cũng vậy, chèo vô đây khuyến mãi nè
Cái răng gì toàn thấy cái mông... ờ ngừi ta buôn bán mừ tete.
Mua cà phé đi mấy cô chú, chiều con còn đi bán vé số (học cho lắm cũng tắm... vầy thui).
Cây bẹo để rao hàng.
Cây môn trên nóc ghe là để chào hàng, ghe này có thiếu nữ chưa chồng.
Vài đoá sen để nghe thoang thoảng hương mừ không có mùi bùn
Bông litytim (là tự đặt chứ biết là tên gì).
Tiệm ăn ở Cái Bè cũng bự chảng như những trạm dừng chưn ở đông nam bộ vậy đó. Nghĩ bụng về miền Tây nên ăn cá nên tete hùng hồn kiu các lóc kho. Đúng là đi một ngày đàng học được một sàng... xê. Cơm tấm, cơm sườn, cơm gà quay, cháo nị gì gì đó đã ra hết, thậm chí cơm thêm cũng ra luôn rồi vậy mừ cá vẫn bơi chốn nao nao. Tete vểnh mỏ, nuốt nước miệng, trợn mắt quý anh chị cô bác ngồi quanh ăn nhỏm nhẻm thấy thương mà tủi thân thí mồ. Thỉnh thoảng có người interupt giữa hai đợt nhai nhìn lại tete hỏi bộ thèm cơm hả. ờ!
Cuối cùng các lóc cũng chín, cơm cũng chín. Đúng là đặc biệt hèn chi lâu ghia. Cá lóc hai lát mỏng như vài mútsơlin mà các ca sỹ hay mặc. Đĩa cơm chừng hai muỗng khiêm nhường như phần cơm dành cho bịnh nhơn đã bị cắt 2/3 bao tử mới mổ xong. Thui thì mình chơi luôn y phục của ca sỹ và khẩu phần tốt bao tử này chứ sao giờ chòy.
Ta nói tội nghiệp con các lóc gì đâu bay ơi. Hai lát này chắc được kho qua mấy chuyến đò rùi hay sao mừ theo kỹ năng tề gia nội trợ của tete thì chắc chắn không phải cá tươi, chắc chắn nó sống trong nồi ở nhiệt độ cao lâu lắm rùi: thịt bở, xương mìm như xương bạch tuột zị đó. Tức mình không thèm kiu nước ngọt hay bia mà kiu trà đá cho quán thất thu chít lun. Dỡ lí tưởng luôn. Xong buổi trưa. 25 buck.
Đi ra toa lét xả hết ưu phiền đường dài, cơm trưa thịnh soạn thì bị ấn tượng. Chắc những khoản lời từ cơm được đầu tư trọng điểm vào đây hay sao mà cực kỳ văn minh. Tường lót gạch men với những hoạ tiết trang nhã, vòi nước cảm ứng! thiệt đúng là gờ rin rét tau răng, tình thương mến thương môi trường. Hoan hô. À thì ra tiền cơm có 5K còn tiền toa lét 19K, bo 1K. công bằng.
Một mô đồ buôn bán khác cũng làm tete ấn tượng là khi xe đang bon bon hướng thẳng zìa Cần Thơ thì tự nhiên có cô gái đi xe máy vẫy vẫy. chiến xa tấp vô. ủa đâu phải xe đò. Cổ hổng lên mà đưa cho bác tài một bịch (tưởng bịch rác), rồi xe chạy tiếp. Hổng phải rác. Nem với bánh tráng nước dừa. Trời thấy dân sì gòn định cho há miệng mắc câu hả cô kia.
Cũng hổng phải. bác phụ lái đi từ đầu xe xuống cuối xe phát cho mỗi đại biểu nhân dân một phần tư báng tráng cộng với hai cục nem chua. Bác í ra lệnh: ăn đi. Thì ăn. Cũng ngon mà thơm dù hơi sờ sợ dính bùa mê thì quên mất lối về nơi đô hội. Đến ngày zìa. Chiến xa đến đoạn đường xưa tự nhiên có một anh bự con vẫy vẫy như vẫy xe đò. Không đưa bịch rác mà mang hai bịch bự lên xe luôn. Ảnh nói, bữa trước nhớ hôn. Bà con cô bác ăn bánh tráng với nem rùi đó. Vậy thì mua ủng hộ đi, ai không mua thì trả lại đây (là tete nghĩ vầy chứ ảnh không có ý đó mà cũng chả nói ra). Ui tưởng thân cò chỉ có giống cái, ai ngờ anh này cũng lặn lội ven đường (có ảnh anh ở cuối bài à nghen, không phải mờ mà cố ý chụp out focus để không vi phạm quyền riêng tư). Chà, vầy mới là làm ăn buôn bán chơ nhẩy. Lòng nào mừ chối từ được.
Chợ Cái Răng thì coi hình cho dễ hỉu vì tete viết cái gì cũng trúc trắc, mơ hồ nên ngại viết dai lắm (nghe đâu ở đây toàn địa danh cái không hà, mà cái thì nhiều và phong phú lắm nghe mấy ngừi).
Đỗ xăng đâu cũng vậy, chèo vô đây khuyến mãi nè
Cái răng gì toàn thấy cái mông... ờ ngừi ta buôn bán mừ tete.
Mua cà phé đi mấy cô chú, chiều con còn đi bán vé số (học cho lắm cũng tắm... vầy thui).
Cây bẹo để rao hàng.
Cây môn trên nóc ghe là để chào hàng, ghe này có thiếu nữ chưa chồng.
Vài đoá sen để nghe thoang thoảng hương mừ không có mùi bùn
Bông litytim (là tự đặt chứ biết là tên gì).
Tuesday, 1 June 2010
Tốc hoạ truyền thần
Người ngựa, ngựa người, hàm thiết, xiết hàm
Nhớ T.
Hắn là bác sỹ ngoại khoa.
Thoạt nhìn thì thấy hơi khắc khổ. Nhìn kỹ thấy cũng vẫn khắc khổ. Da ngăm đen giống tete. Dáng không cao lắm, nói toẹt là hơi thấp (khác tete). Trung học đệ nhất cấp (là cấp hai bi giờ) hắn tình cờ biết tui mà tui vô tình chưa biết hắn. Rồi tui cũng biết hắn vì vật đổi sao dời hai đứa học chung trường - lúc đó ai cũng biết hắn. Hắn là sao sáng hoạt động phong trào, kiu là bônsêvít (ngược lại là mensêvít).
Cấp ba đương nhiên là cả hai đứa biết nhau mà chả hề chơi chung và cũng không nghĩ là sẽ chơi với nhau. Lạ.
Cấp bốn mỗi đứa mỗi đường - tức là mỗi đưá học mỗi trường ở mỗi tỉnh.
Cấp năm, tức ra đi làm (hắn bằng đỏ; may mà tui cũng ra trường được, không thấy kiu là bằng gì) run rủi sao lại gặp nhau. Tự nhiên chơi thân. Hết lạ. vậy mới là duyên.
Khi nhậu tưng tưng hắn thường hát bài ruột. Không hay nhưng rõ lời và rất to (vậy mới bốc). Love Story, Francis Lai, với lời Việt không phải của bác Phạm Duy mà của một bác dân gian nào đó:
Có bà già đứng đái
Bà già đứng đái
Ông lão đứng nhìn
Bà già cứ đái...
Đại để vậy!
Tete thầm nghĩ đúng là “Love means never having to say you're sorry...” hắn lâuvơ kiểu hát đó nên cần gì phải so ri, so đũa gì. Anh chị em ai nghe cũng cười khá khá. Đám độc thân cứ rình rình những cặp vợ chồng trong khu tập thể đang lén lút nấu món gì ngon ngon là la toáng “ai kiu tui đó” rồi cầm bầu rượu xông vô ăn... ké. Rồi hắn hát coi như trả chi phí. Anh chị em vỗ tay, bè nữa là coi như khổ chủ... lời thì có lời mừ lỗ sặc gạch.
Tưởng gì. Hắn lấy vợ. Tức nhiên vợ hắn đẻ. Thỉnh thoảng vợ chồng hắn kiu tete qua nhà... ún cà phé.
Không tưởng được. vợ chồng con cái nhà hắn đi Mỹ. Ôi miền đất hứa mà hắn lỗi hẹn tùm lum.
Tete ơi anh sai lầm rùi chú à. Nói tiếng Anh tàng tàng. Đụng xe bẹp dí trên highway. Con cái mỗi ngày mỗi xa cách... híc. Hắn quyết chí học lại. ghê.
Hắn về Việt Nam có công chuyện. Kiu tete đi nhậu. Toàn kể chuyện đi học trường Dược ở bển. Đợi hoài không thấy hắn hát bài chiện tình. Bữa nào hắn về lại phải bắt hắn hát mới được.
Biết dùng lời rất khó -
Để mà nói rõ...
Ôi biết nói gì -
Cuộc tình lớn quá!
Chuyện tình đáng nhớ -
tuy cũ như là biển già trắng xóa
Cuộc tình quý giá -
như những ngọc ngà nàng dành cho ta
Ôi biết nói gì?
Tuesday, 25 May 2010
Vừa trắng, vừa trong
Lần đầu tiên đến Cần Thơ, xứ của người đẹp Tây Đô, tete cứ chăm chăm nhìn mấy cô thiếu nữ để coi gạo trắng nước trong là sao. Hí hí. Chỉ tội tăng độ lão cho “còn hai con mắt” trợn trừng cả hai...
Chiện đó nói mắc cỡ thí mồ, chưng ảnh coi chơi hen.
Nhà khách trên bến sông nên tranh thủ chộp vội mấy tấm ảnh làm bằng “Tây tiến, đoàn quân” đã bạc tóc. Hóc. Chụp bằng máy tự động nên được nhiu thui hà, hổng có ạt được (là nói cho chỏng chảnh zị thui chứ bít ạt chít liền).
5h30 xuống nhà hàng. Hỏi cô gái “nhà ở đâu ta bán... cà phé chưa”. Đúng 6h mới bán nghen bác. Sốc. Thui thì có bình minh trên sông.
Màu huyết dụ, phơn phớt sắc tiá trong mờ mờ nhơn ảnh tưởng trên sông khói sóng mà hổng phải. Cái máy ở trong phòng lạnh nó đọng hơi nước thấy thương zị đó.
Ra sức chà xát, xức dầu, hà hơi, nói hơi lai tỉnh (được cái ảnh bán ạt ở đầu í). Thuyền ai về sớm quá nhỉ. Xa xa là hai cái cột để văng dây thành cầu dây văng đó mí bạn.
Ban đêm nhìn huyền ảo hơn (cây cầu không tỏm đó).
Vầy thì chơi một cú “vẽ vời” cho nó hợp với cảnh đang trên thuyền, sóng xô lớp trước đè lớp sau, lắc lư một cú chụp.
...
Chiện đó nói mắc cỡ thí mồ, chưng ảnh coi chơi hen.
Nhà khách trên bến sông nên tranh thủ chộp vội mấy tấm ảnh làm bằng “Tây tiến, đoàn quân” đã bạc tóc. Hóc. Chụp bằng máy tự động nên được nhiu thui hà, hổng có ạt được (là nói cho chỏng chảnh zị thui chứ bít ạt chít liền).
5h30 xuống nhà hàng. Hỏi cô gái “nhà ở đâu ta bán... cà phé chưa”. Đúng 6h mới bán nghen bác. Sốc. Thui thì có bình minh trên sông.
Màu huyết dụ, phơn phớt sắc tiá trong mờ mờ nhơn ảnh tưởng trên sông khói sóng mà hổng phải. Cái máy ở trong phòng lạnh nó đọng hơi nước thấy thương zị đó.
Ra sức chà xát, xức dầu, hà hơi, nói hơi lai tỉnh (được cái ảnh bán ạt ở đầu í). Thuyền ai về sớm quá nhỉ. Xa xa là hai cái cột để văng dây thành cầu dây văng đó mí bạn.
Ban đêm nhìn huyền ảo hơn (cây cầu không tỏm đó).
Vầy thì chơi một cú “vẽ vời” cho nó hợp với cảnh đang trên thuyền, sóng xô lớp trước đè lớp sau, lắc lư một cú chụp.
...
Saturday, 8 May 2010
"Nothing but the truth"
Anh bạn bán cà phé nói, tete coi đi, phin này hay lắm.
- Hay là seo? Lắm là cỡ nào?
- Hay là trên bình thường; Lắm là trên lắm của bình thường.
- Hay theo tiêu chuẩn của ai?
- Anh thấy hay!
- Vậy em phải theo anh hả?
- Em cứ theo em thôi.
- Em thích theo số đông à, dễ dàng!
- Số đông là có luôn anh à nghen.
- Vậy em cũng phải theo anh hả!
- Có mượn không thì bảo?
- Ừ, mượn, gì quạu zị, mượn.
- Thì em cũng hay nói kiểu vậy mừ, anh đâu nói gì ngoài sự thực.
(hừ, anh gì mà nhỏ nhen, để bụng, bày đặt gài luôn cái tựa phin).
Đã vậy thì coi cho biết mặt. Ồ. Hay! (theo các tiu chủn đã bàn, đừng hỏi tiếp nghen).
Coi phin xong mới bít là tete cũng giông giống ảnh. Vầy là ngon. Ít ra cũng hổng rớt ra khỏi cái “trí tuệ đám đông”.
Uả vầy là tete cũng có “tâm lý đám đông” lun rồi. Hừ, không ngon tí tì ti gì...
- Hay là seo? Lắm là cỡ nào?
- Hay là trên bình thường; Lắm là trên lắm của bình thường.
- Hay theo tiêu chuẩn của ai?
- Anh thấy hay!
- Vậy em phải theo anh hả?
- Em cứ theo em thôi.
- Em thích theo số đông à, dễ dàng!
- Số đông là có luôn anh à nghen.
- Vậy em cũng phải theo anh hả!
- Có mượn không thì bảo?
- Ừ, mượn, gì quạu zị, mượn.
- Thì em cũng hay nói kiểu vậy mừ, anh đâu nói gì ngoài sự thực.
(hừ, anh gì mà nhỏ nhen, để bụng, bày đặt gài luôn cái tựa phin).
Đã vậy thì coi cho biết mặt. Ồ. Hay! (theo các tiu chủn đã bàn, đừng hỏi tiếp nghen).
Coi phin xong mới bít là tete cũng giông giống ảnh. Vầy là ngon. Ít ra cũng hổng rớt ra khỏi cái “trí tuệ đám đông”.
Uả vầy là tete cũng có “tâm lý đám đông” lun rồi. Hừ, không ngon tí tì ti gì...
Tuesday, 13 April 2010
Phóng tác... như đếm
Mí bạn biết là hiện thời tete đang “bụng mang dạ chửa” sau cú bị bụt trác mà tete đã rỉ tai cho qúy du nghe hùi trước đó.
Cũng may là bụt chỉ hù cho tete choáng trong 1 tháng để biết thế nào là mang nặng (chưa biết thế nào là đẻ đau, chắc đau thiệt). Rồi tha. Giờ thì dù khói xe mù mịt, làm cực cở nào tete cũng cừi mĩm chi như hiền nhơn tri túc, tri bỉ (chơi với bụt thì cũng phải học được chút chi chớ, phải học được phép biến hoá thì lắm đưá chít với tete, hèn chi xin hoài mà ổng chưa dạy). Cuộc đời lại lững lờ trôi...
Đến thuở nọ, học tập bác hồ, hưởng ứng phong trào zià nguồn, tete biểu vợ từ nay ta đun củi cho nó có mùi bếp núc mừ lại ấm cúng, dân tộc, khói bay lên thiên tào cho ngọc hoàng... cay mắt chơi. Vợ vốn cũng xuất giá tòng phu đồng ý cái bụp với một gợi ý nhỏ: củi đâu, hổng lẻ rình rình ra đốn mấy cái cây ngoài đường như lũ sưa tặc hen.
Tưởng gì, chiện này dễ mừ, cứ 5h sáng thứ bảy hàng tuần, tete sẽ lên xe chất lượng cao zià đồng nai, vô rừng đốn, lượm là đủ xài cho cả tuần thui.
Nói là làm, thứ bảy trước trước nữa, tete vô tận rừng cát tiên làm tiều phu.
Vô phúc là ông phu này tiều tụy quá, thể lực kém nên mới chặt được mấy cành nhỏ như ống quyển bên bờ suối mát đã run tay đánh bỏm cái rìu mới mua trong metro xuống suối. Tưởng gì. Tete liền gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít...
Bụt hiện ra (biết ngay) hỏi:
- Nè tete mi còn biết làm chi khác ngoài khóc không zị con
- Dạ thì con tính tập đốn củi nè ông bụt mà rìu rớt xuống suối rùi, con lại không biết bơi, nói cho bụt biết là cái rìu của con cũng bộn tiền nếu mất thì biết ăn nói sao với chồng, í vợ con.
Bụt chả thèm nói năng chi tung người phóng ào xuống suối như vận động viên nhảy cầu ... nhổm, làm nước bắn tung toé, tắt lun cái đám lá khô đang ngun ngút khói của tete. Lặn lặn hụp hụp đã đời, bụt trồi lên đưa cho tete cái riù bằng vàng (vàng 999.9 thiệt, tete cắn thử rùi), hỏi riù của con phải hôn. Chèn ơi, gặp mí bạn mí bạn nói sao? Dà, dà, dà... phờờờ phải, á, mà không bụt ơi, không hoàn toàn không!
Bụt cừi lém lỉnh, nhổ nước miếng phì phì lặn tiếp, hồi sau trồi lên đưa cái rìu bằng vàng trắng. chưa kịp hỏi tete đã chặn lời, hổng phải của con, bụt tìm cẩn thận chút coi.
Bụt vẫn cừi diên dáng, lặn xuống, trồi lên, đưa tete đúng cái rùi sắt vỡn còn cái nhãn ba cốt ghi giá của xứ mê trồ. Của con, cám ơn bụt, chín phẩy năm là nắm... cái rìu.
Bụt vụt cừi ha hả, ha ha, khặc khặc v.v. ra chiều rất đã đã, phấn khích rồi rổn rảng nói con cầm luôn cả ba cái rùi về đi, coi như quà thay lời muốn nói của ta cho lòng thành thực của tete. Ta nói, lời gì đâu, hơ hơ, bụt xưa giờ hổng biết đổi mới, tái cấu trúc tình huống gì ráo trọi (xuỵt).
Nghe làm tiều phu sao lãng mạn mà lại dân tộc, mộc mạc mừ lại có cơ hội nhận vàng bạc, vợ tete cũng muốn làm nữ tiều phu - biết đâu sẽ thu hoạch gấp đôi... hai tiều phu lại lên xe chớt lượng cao về cát tiên. Tới đúng bờ suối nọ rùi hai ngừi... tâm sự. Ủa không đốn củi hả. khỏi. bữa trước bán bớt cái riù bằng vàng trắng lấy tiền lẻ mua nguyên xe củi không biết bao giờ mới đun hết kia kìa. Thấy cánh hoa rừng ven suối, vợ mới nhón người định hái thì uỵch một cái ầm, nguyên con xuống suối. loãng moạng gì đâu, híc.
Tưởng gì. Tete gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít... thong thả chờ bụt hiện ra.
Bụt hiện ra (biết ngay) không cần hỏi han gì chúi mình xuống nước. Uả mình chưa nói mình rớt cái chi mừ bụt.
Bụt nổi lên, vụt xuất hiện mới đúng với... cái cô gì đóng trong phim “bỗng dưng mắc... đủ thứ” á. Bụt hỏi đây là hiền thê của con phải... bụt chưa dứt lời tete đã hân hoan reo lên cắt ngang, dạ đúng, đúng chóc rùi bụt ơi. Ôi!
Ta nói, chưa bao giờ thấy bụt sượng trân, bực mình bình mực như lúc đó. Bụt gầm lên (thực ra la lớn thui): cha chả mi dám lường gạt ta hả hả, là seo là seo, đồ giối gian, đồ tham lam, háo sắc, đồ, đồ...
Tete hiền từ cắt lời bụt:
Chứ bụt khôn ngoan, thông hiểu mọi sự biểu con phải nói sao?
Từ chối ư! Bụt lại phải lạch bạch lặn xuống rồi ôm cái cô đóng trong phim “kẻng kiu là... bụp”. rồi con từ chối ư.
Rồi bụt lại nhổ nước miếng phù phù lặn xuống đưa vợ con lên. Rồi con giả bộ hí hửng reo lên đúng là cái của nợ của con ư.
Rồi bụt cho con luôn cả ba cái của nợ coi như quà thay lời muốn... của bụt ư.
Con không minh triết như bụt nhưng con đâu có ngu. Lương của con nuôi ba nàng thì bụt cũng biết thế nào rùi đó. Con tuy chưa thuộc diện xoá đói nhưng giảm nghèo miệt mài cũng chỉ đủ côta cho một ngừi thui. Nếu nhận quà của bụt chắc con bỏ cỏi trần tục mà lên chuà trốn nợ với bụt chứ chịu sao xiết (hổng biết còn sức mà leo núi hông). hả hả, bụt lớn tiếng với con là sao, là sao, hử hử, hu hu, biết rùi mờ hỏi là... ác lắm, bụt biết không...
Quay sang nường bổng dưng... đang ướt mem, wần áo dính hết vào người... tete lu loa thiệt tình (để bụt nghe lun): tui nói láo là bị rơi vô tình huống bất khả kháng thui. Đờn ông tụi tui chỉ nói dối vì lý do rất thành thực và quá ư là dễ hiểu như bổng dưng nghe nảy giời rùi đó... Giờ sao há!
Hết.
Cũng may là bụt chỉ hù cho tete choáng trong 1 tháng để biết thế nào là mang nặng (chưa biết thế nào là đẻ đau, chắc đau thiệt). Rồi tha. Giờ thì dù khói xe mù mịt, làm cực cở nào tete cũng cừi mĩm chi như hiền nhơn tri túc, tri bỉ (chơi với bụt thì cũng phải học được chút chi chớ, phải học được phép biến hoá thì lắm đưá chít với tete, hèn chi xin hoài mà ổng chưa dạy). Cuộc đời lại lững lờ trôi...
Đến thuở nọ, học tập bác hồ, hưởng ứng phong trào zià nguồn, tete biểu vợ từ nay ta đun củi cho nó có mùi bếp núc mừ lại ấm cúng, dân tộc, khói bay lên thiên tào cho ngọc hoàng... cay mắt chơi. Vợ vốn cũng xuất giá tòng phu đồng ý cái bụp với một gợi ý nhỏ: củi đâu, hổng lẻ rình rình ra đốn mấy cái cây ngoài đường như lũ sưa tặc hen.
Tưởng gì, chiện này dễ mừ, cứ 5h sáng thứ bảy hàng tuần, tete sẽ lên xe chất lượng cao zià đồng nai, vô rừng đốn, lượm là đủ xài cho cả tuần thui.
Nói là làm, thứ bảy trước trước nữa, tete vô tận rừng cát tiên làm tiều phu.
Vô phúc là ông phu này tiều tụy quá, thể lực kém nên mới chặt được mấy cành nhỏ như ống quyển bên bờ suối mát đã run tay đánh bỏm cái rìu mới mua trong metro xuống suối. Tưởng gì. Tete liền gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít...
Bụt hiện ra (biết ngay) hỏi:
- Nè tete mi còn biết làm chi khác ngoài khóc không zị con
- Dạ thì con tính tập đốn củi nè ông bụt mà rìu rớt xuống suối rùi, con lại không biết bơi, nói cho bụt biết là cái rìu của con cũng bộn tiền nếu mất thì biết ăn nói sao với chồng, í vợ con.
Bụt chả thèm nói năng chi tung người phóng ào xuống suối như vận động viên nhảy cầu ... nhổm, làm nước bắn tung toé, tắt lun cái đám lá khô đang ngun ngút khói của tete. Lặn lặn hụp hụp đã đời, bụt trồi lên đưa cho tete cái riù bằng vàng (vàng 999.9 thiệt, tete cắn thử rùi), hỏi riù của con phải hôn. Chèn ơi, gặp mí bạn mí bạn nói sao? Dà, dà, dà... phờờờ phải, á, mà không bụt ơi, không hoàn toàn không!
Bụt cừi lém lỉnh, nhổ nước miếng phì phì lặn tiếp, hồi sau trồi lên đưa cái rìu bằng vàng trắng. chưa kịp hỏi tete đã chặn lời, hổng phải của con, bụt tìm cẩn thận chút coi.
Bụt vẫn cừi diên dáng, lặn xuống, trồi lên, đưa tete đúng cái rùi sắt vỡn còn cái nhãn ba cốt ghi giá của xứ mê trồ. Của con, cám ơn bụt, chín phẩy năm là nắm... cái rìu.
Bụt vụt cừi ha hả, ha ha, khặc khặc v.v. ra chiều rất đã đã, phấn khích rồi rổn rảng nói con cầm luôn cả ba cái rùi về đi, coi như quà thay lời muốn nói của ta cho lòng thành thực của tete. Ta nói, lời gì đâu, hơ hơ, bụt xưa giờ hổng biết đổi mới, tái cấu trúc tình huống gì ráo trọi (xuỵt).
Nghe làm tiều phu sao lãng mạn mà lại dân tộc, mộc mạc mừ lại có cơ hội nhận vàng bạc, vợ tete cũng muốn làm nữ tiều phu - biết đâu sẽ thu hoạch gấp đôi... hai tiều phu lại lên xe chớt lượng cao về cát tiên. Tới đúng bờ suối nọ rùi hai ngừi... tâm sự. Ủa không đốn củi hả. khỏi. bữa trước bán bớt cái riù bằng vàng trắng lấy tiền lẻ mua nguyên xe củi không biết bao giờ mới đun hết kia kìa. Thấy cánh hoa rừng ven suối, vợ mới nhón người định hái thì uỵch một cái ầm, nguyên con xuống suối. loãng moạng gì đâu, híc.
Tưởng gì. Tete gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít... thong thả chờ bụt hiện ra.
Bụt hiện ra (biết ngay) không cần hỏi han gì chúi mình xuống nước. Uả mình chưa nói mình rớt cái chi mừ bụt.
Bụt nổi lên, vụt xuất hiện mới đúng với... cái cô gì đóng trong phim “bỗng dưng mắc... đủ thứ” á. Bụt hỏi đây là hiền thê của con phải... bụt chưa dứt lời tete đã hân hoan reo lên cắt ngang, dạ đúng, đúng chóc rùi bụt ơi. Ôi!
Ta nói, chưa bao giờ thấy bụt sượng trân, bực mình bình mực như lúc đó. Bụt gầm lên (thực ra la lớn thui): cha chả mi dám lường gạt ta hả hả, là seo là seo, đồ giối gian, đồ tham lam, háo sắc, đồ, đồ...
Tete hiền từ cắt lời bụt:
Chứ bụt khôn ngoan, thông hiểu mọi sự biểu con phải nói sao?
Từ chối ư! Bụt lại phải lạch bạch lặn xuống rồi ôm cái cô đóng trong phim “kẻng kiu là... bụp”. rồi con từ chối ư.
Rồi bụt lại nhổ nước miếng phù phù lặn xuống đưa vợ con lên. Rồi con giả bộ hí hửng reo lên đúng là cái của nợ của con ư.
Rồi bụt cho con luôn cả ba cái của nợ coi như quà thay lời muốn... của bụt ư.
Con không minh triết như bụt nhưng con đâu có ngu. Lương của con nuôi ba nàng thì bụt cũng biết thế nào rùi đó. Con tuy chưa thuộc diện xoá đói nhưng giảm nghèo miệt mài cũng chỉ đủ côta cho một ngừi thui. Nếu nhận quà của bụt chắc con bỏ cỏi trần tục mà lên chuà trốn nợ với bụt chứ chịu sao xiết (hổng biết còn sức mà leo núi hông). hả hả, bụt lớn tiếng với con là sao, là sao, hử hử, hu hu, biết rùi mờ hỏi là... ác lắm, bụt biết không...
Quay sang nường bổng dưng... đang ướt mem, wần áo dính hết vào người... tete lu loa thiệt tình (để bụt nghe lun): tui nói láo là bị rơi vô tình huống bất khả kháng thui. Đờn ông tụi tui chỉ nói dối vì lý do rất thành thực và quá ư là dễ hiểu như bổng dưng nghe nảy giời rùi đó... Giờ sao há!
Hết.
Wednesday, 24 March 2010
Có cái phân số này thiệt hả?
Tự tin là tốt
Rất tự tin là hơi tốt
Quá tự tin thì coi chừng...
Xưa văn hào lev tolstoi có nói đại ý: giá trị “biểu kiến” của bạn tương tự giá trị của một phân số; trong đó, tử số là giá trị thực của bạn; mẫu số là giá trị mà bạn nghĩ là mình có chắc cú lun.
Từ đó suy ra những tình huống sau tùy thuộc cách hành xử của bạn đối với mẫu số (hãy chọn 1 trong các đáp án):
A: mẫu số bạn tự cho là mình có thiệt bằng đúng với giá trị thực
B: mẫu số bạn tự cho là mình có lớn hơn giá trị thực
C: mẫu số bạn tự cho là mình có nhỏ hơn giá trị thực
D: mẫu số của bạn chả biết bi nhiêu hay khiêm tốn hơn là với bạn cả A, B, C đều... đúng
Tete tuy ngu cái phần toán học nhưng tự tin là giỏi cái phần ngoài toán học nên si lụn và bình lựng như sau, để khỏi đụng chạm và khỏi ghi câu những nhân vật trong tiểu lụn này đều là tưởng tượng, nếu có tình cờ trùng với ai đó thì hoàn toàn ngẫu nhiên chứ không phải là ý đồ tiểu nhơn cố tình gán ghép của tác giả, tete lấy mình làm vật thí nghiệm luôn cho chắc ăn (nếu có ngẫu nhiên trùng với một tete nào thì đó hoàn toàn ngẫu nhiên chứ không phải là ý đồ tiểu nhơn cố tình gán ghép của tete thiệt).
Tete thường chọn A để phân số bằng 1 khi muốn gào lên “có sao nói zị ngừi ơi”, nghe chơn chất thấy mà thương. Trường hợp này hiếm khi xảy ra lắm, đợi tete lên hàng á thánh đi nhá.
Tete thường chọn B khi muốn thì thầm với tha nhơn là “tui nhòm èo ộp vậy thui nhưng mà cực kỳ ngon à nghen (ai bít ngon cái rì cơ chứ)”, nghe thiếu chất phác tư ếch chút nhưng cũng còn dễ thương hen. Phân số có nhỏ hơn 1 thì kệ ông tôntôi kia, mí lại ai rảnh mà đi nhơn nhơn chia chia chi. Hơn nữa, nói quá lên chút thì coi như mình đặt mụt tiêu phấn đấu. tốt chán. Mấy ngừi đừng tưởng tui thiếu si nghĩ à. Nếu mờ tưởng mình quá ngon đến nổi tự phong giá trị mẫu số to đùng (là tiến tới vô cực đó) thì hoá ra cái phân số hay phần số của tete tiến tới zero sao. Đâu có dại. hức hức.
Còn chọn C ư. Là khi mình phải ra vẻ khiêm tốn vì bít chắc đối tác của mình bắt thóp được cái mẫu số che che giấu giấu của tete rùi. Giả nai chút ngừi ta thương, thông cảm, không nở bóp cho chít lun. Hi hi hi. Với lại ai mờ chả bít thừa thằng cha kia thường áp dụng cái ngón chơi 1 lần khiêm tốn bằng 4 lần tự kiu. Hiu hiu.
D thì mí bạn bít wá. Cha này chơi bất cần thân thể rùi hay thuộc loại vô cảm mãn tính. Tete thấy cũng hay hay. Thiệt là phớt đời. thiệt là phớt người. thiệt là phớt luôn cả mình. Như gỗ đá, như rong rêu... lêu lêu.
Tái bút: phép trắc nghiệm này có thể áp dụng cho mọi tình huống, cho mọi người chứ đừng tưởng chỉ đúng cho tete thui nghe. Tội chít.
Lưu ý quan trọng: Mọi trường hợp có hiệu ứng phụ do xài quá trớn không thuộc trách nhiệm của ông tontôi hay ông tete (đọc kỹ hướng dẫn khi mún xài cho cá nhơn hay để uýnh giá ngừi khác).
Rất tự tin là hơi tốt
Quá tự tin thì coi chừng...
Xưa văn hào lev tolstoi có nói đại ý: giá trị “biểu kiến” của bạn tương tự giá trị của một phân số; trong đó, tử số là giá trị thực của bạn; mẫu số là giá trị mà bạn nghĩ là mình có chắc cú lun.
Từ đó suy ra những tình huống sau tùy thuộc cách hành xử của bạn đối với mẫu số (hãy chọn 1 trong các đáp án):
A: mẫu số bạn tự cho là mình có thiệt bằng đúng với giá trị thực
B: mẫu số bạn tự cho là mình có lớn hơn giá trị thực
C: mẫu số bạn tự cho là mình có nhỏ hơn giá trị thực
D: mẫu số của bạn chả biết bi nhiêu hay khiêm tốn hơn là với bạn cả A, B, C đều... đúng
Tete tuy ngu cái phần toán học nhưng tự tin là giỏi cái phần ngoài toán học nên si lụn và bình lựng như sau, để khỏi đụng chạm và khỏi ghi câu những nhân vật trong tiểu lụn này đều là tưởng tượng, nếu có tình cờ trùng với ai đó thì hoàn toàn ngẫu nhiên chứ không phải là ý đồ tiểu nhơn cố tình gán ghép của tác giả, tete lấy mình làm vật thí nghiệm luôn cho chắc ăn (nếu có ngẫu nhiên trùng với một tete nào thì đó hoàn toàn ngẫu nhiên chứ không phải là ý đồ tiểu nhơn cố tình gán ghép của tete thiệt).
Tete thường chọn A để phân số bằng 1 khi muốn gào lên “có sao nói zị ngừi ơi”, nghe chơn chất thấy mà thương. Trường hợp này hiếm khi xảy ra lắm, đợi tete lên hàng á thánh đi nhá.
Tete thường chọn B khi muốn thì thầm với tha nhơn là “tui nhòm èo ộp vậy thui nhưng mà cực kỳ ngon à nghen (ai bít ngon cái rì cơ chứ)”, nghe thiếu chất phác tư ếch chút nhưng cũng còn dễ thương hen. Phân số có nhỏ hơn 1 thì kệ ông tôntôi kia, mí lại ai rảnh mà đi nhơn nhơn chia chia chi. Hơn nữa, nói quá lên chút thì coi như mình đặt mụt tiêu phấn đấu. tốt chán. Mấy ngừi đừng tưởng tui thiếu si nghĩ à. Nếu mờ tưởng mình quá ngon đến nổi tự phong giá trị mẫu số to đùng (là tiến tới vô cực đó) thì hoá ra cái phân số hay phần số của tete tiến tới zero sao. Đâu có dại. hức hức.
Còn chọn C ư. Là khi mình phải ra vẻ khiêm tốn vì bít chắc đối tác của mình bắt thóp được cái mẫu số che che giấu giấu của tete rùi. Giả nai chút ngừi ta thương, thông cảm, không nở bóp cho chít lun. Hi hi hi. Với lại ai mờ chả bít thừa thằng cha kia thường áp dụng cái ngón chơi 1 lần khiêm tốn bằng 4 lần tự kiu. Hiu hiu.
D thì mí bạn bít wá. Cha này chơi bất cần thân thể rùi hay thuộc loại vô cảm mãn tính. Tete thấy cũng hay hay. Thiệt là phớt đời. thiệt là phớt người. thiệt là phớt luôn cả mình. Như gỗ đá, như rong rêu... lêu lêu.
Tái bút: phép trắc nghiệm này có thể áp dụng cho mọi tình huống, cho mọi người chứ đừng tưởng chỉ đúng cho tete thui nghe. Tội chít.
Lưu ý quan trọng: Mọi trường hợp có hiệu ứng phụ do xài quá trớn không thuộc trách nhiệm của ông tontôi hay ông tete (đọc kỹ hướng dẫn khi mún xài cho cá nhơn hay để uýnh giá ngừi khác).
Monday, 8 March 2010
lẳng hồng nho nhỏ,
thắm đỏ, tươi hồng
trĩu nặng tấm lòng...
những kẻ bông lông
lại hay kể công!
một ngày lao động
xong dông tuốt luốt!
Sunday, 7 March 2010
Hái Lộc Đầu Xuân
Buổi sáng bầu đoàn lên một ngôi chùa trên ngọn núi thấp thấp.
Ui chao. Người. Xe. Khói...
Mô Phật.
Chiều, bầu đoàn đi một quãng đường xa ngái, dài hút, đến một ngôi chùa trên đồng bằng.
Ui chao.
Thanh vắng.
Yên lắng...
Mô Phật.
Chùa hoàn toàn không có cửa, mở toang như open source như cõi lòng nặng bụi trần của tete. Gío chạy qua chạy lại như con nít trốn ngủ trưa đang khoái tỉ chơi trốn tìm ngoài nắng. Sư thầy thì ngoạ hổ như miên như thiền...
Cây lộc đơn sơ mà “phì nhiêu” vô tư mà như bỡn cợt chờ người hái. Mỗi bao đỏ có 500 đô, một bài thơ in trên giấy. Ai đọc không hiểu có thể nhờ thầy giảng giúp. Dễ thương gì đâu.
Chiếc ao nhỏ cũng như thư thái độc thoại với chùm rễ vô ngôn.
Mai vàng mấy độ, nắng tự bao giờ
Quả...
Ui chao. Người. Xe. Khói...
Mô Phật.
Chiều, bầu đoàn đi một quãng đường xa ngái, dài hút, đến một ngôi chùa trên đồng bằng.
Ui chao.
Thanh vắng.
Yên lắng...
Mô Phật.
Chùa hoàn toàn không có cửa, mở toang như open source như cõi lòng nặng bụi trần của tete. Gío chạy qua chạy lại như con nít trốn ngủ trưa đang khoái tỉ chơi trốn tìm ngoài nắng. Sư thầy thì ngoạ hổ như miên như thiền...
Cây lộc đơn sơ mà “phì nhiêu” vô tư mà như bỡn cợt chờ người hái. Mỗi bao đỏ có 500 đô, một bài thơ in trên giấy. Ai đọc không hiểu có thể nhờ thầy giảng giúp. Dễ thương gì đâu.
Chiếc ao nhỏ cũng như thư thái độc thoại với chùm rễ vô ngôn.
Mai vàng mấy độ, nắng tự bao giờ
Quả...
Thursday, 11 February 2010
Có tội lội xuống sông
Câu đồng dao này tiếp theo là mai mốt có chồng hết tội lội lên...
Hôm nọ, sau ngày tiễn gia đình éo le tay ba tay tư táo về trời họp tổng kết cuối năm, tete mới lục lại mớ tiền đô vẫn chắt bóp lâu nay đem đổi thành 1.000 tờ 2 USD để lì xì cho tất cả bạn bè trên fake bút lấy hên, lấy chút lộc.
Ôm một đống tiền 100USD sang nhà hàng xóm (đổi chợ đen - ngân hàng... nhân dân cho lẹ, sức đâu mừ vô ngân hàng nhà nước). Chị hàng xóm khét tiếng chạy hàng ngoại tệ đon đả chào:
- chú tete qua chơi
- dà, dạ... chị đổi cho em mấy tờ 2 đô nghen
- tưởng gì, chị ghét 2 đô lắm, chị toàn tờ 200 đô hà, đổi không
- vậy tờ 200 hên hông chị
- tức nhiên, hên gấp 100 lần tờ 2đô
- vậy ha, em muốn đổi 1000 tờ có hông chị
- mười thiên thì chị không có liền chứ 1 thiên thì vô đây, vô đây
- vậy chị cho thiếu hen, ra năm ngày rộng tháng dài, nhờ tiền hên của chị, em trả đủ, ok.
Vậy mà chị ấy nỡ lòng từ chối thẳng thừng, sao lại có kẻ tàn nhẫn không biết đầu tư vào tương lai chút nào zị. Dù sao chị ý cũng thương tình bỏ đống tiền của tete vào cái túi mang sau lưng (đúng là dân prồ, trong nhà cũng đeo túi sẵn, y như cái bang 1 túi, gặp độ là chơi liền).
đon đả bảo, chị giữ đây ráng đổi cho tete, có là chị cho xe tải chở thẳng tới nhà em lun, híc, chị cũng có máu gala cừi ghia. Đang cừi cừi, tự nhiên mặt chỉ bùn thiu, bảo:
- chị khổ wá tete ơi
- đời là bể khổ mừ chị, em cũng khổ thí mồ nè (giả bộ đồng cảm zị thui)
- chú khổ kệ chú, chị khổ mới ghia nè, mới thiệt nà. Chắc kiếp trước chị đâm thuê chém mướn hay sao mừ kiếp này trả nợ đời woài hổng hết...
tete chưa kịp buông một câu cà khịa thì bà chị khóc ngon lành, không hu hu nhưng nước mắt lả chả, hức hức tới mấy tiếng. Chết tiá không nè. Tete gặp ai khóc là tự nhiên lóng ngóng, lắp bắp, mắt thì cũng cay cay mún khóc theo (thiệt là ngừi iếu đuối, iếu xiù, đa cảm, híc híc...).
Thui nín đi chị không thui mất công em khóc theo kỳ lắm. Chị có chồng, có con, có cháu nội, tiếc là hổng có cháu ngoại (tại hổng có con gái), đâu dễ gì ai cũng có đâu nà.
Chị liền tuôn một thôi, một hồi, tội của chồng, tội của con, tội của cháu nội (à không có cháu nó còn nhỏ xiú chưa gây tội)... nghe muốn ná thở.
Uả mà sao không nghe chỉ nói chị có tội gì cả? Chị là quý bà vô nhiễm rồi ư.
May sao điện thoại mua bán đổ dồn, lợi dụng lúc bà chị vô nhiễm đang đon đả trên điện thoại, tete vội lau mồ hôi chạy tuốt luốt.
Về đến nhà chưn còn run, tim còn bình bịch... hải hùng vì thấy mình tội lỗi tùm lum, híc.
Nghĩ hoài: ai là kẻ có tội?
Thôi kệ đi nghen, bạn nào đúng giao thừa rãnh thì ghé nhà tete lấy 200 lộc đầu năm.
Ha.
Hôm nọ, sau ngày tiễn gia đình éo le tay ba tay tư táo về trời họp tổng kết cuối năm, tete mới lục lại mớ tiền đô vẫn chắt bóp lâu nay đem đổi thành 1.000 tờ 2 USD để lì xì cho tất cả bạn bè trên fake bút lấy hên, lấy chút lộc.
Ôm một đống tiền 100USD sang nhà hàng xóm (đổi chợ đen - ngân hàng... nhân dân cho lẹ, sức đâu mừ vô ngân hàng nhà nước). Chị hàng xóm khét tiếng chạy hàng ngoại tệ đon đả chào:
- chú tete qua chơi
- dà, dạ... chị đổi cho em mấy tờ 2 đô nghen
- tưởng gì, chị ghét 2 đô lắm, chị toàn tờ 200 đô hà, đổi không
- vậy tờ 200 hên hông chị
- tức nhiên, hên gấp 100 lần tờ 2đô
- vậy ha, em muốn đổi 1000 tờ có hông chị
- mười thiên thì chị không có liền chứ 1 thiên thì vô đây, vô đây
- vậy chị cho thiếu hen, ra năm ngày rộng tháng dài, nhờ tiền hên của chị, em trả đủ, ok.
Vậy mà chị ấy nỡ lòng từ chối thẳng thừng, sao lại có kẻ tàn nhẫn không biết đầu tư vào tương lai chút nào zị. Dù sao chị ý cũng thương tình bỏ đống tiền của tete vào cái túi mang sau lưng (đúng là dân prồ, trong nhà cũng đeo túi sẵn, y như cái bang 1 túi, gặp độ là chơi liền).
đon đả bảo, chị giữ đây ráng đổi cho tete, có là chị cho xe tải chở thẳng tới nhà em lun, híc, chị cũng có máu gala cừi ghia. Đang cừi cừi, tự nhiên mặt chỉ bùn thiu, bảo:
- chị khổ wá tete ơi
- đời là bể khổ mừ chị, em cũng khổ thí mồ nè (giả bộ đồng cảm zị thui)
- chú khổ kệ chú, chị khổ mới ghia nè, mới thiệt nà. Chắc kiếp trước chị đâm thuê chém mướn hay sao mừ kiếp này trả nợ đời woài hổng hết...
tete chưa kịp buông một câu cà khịa thì bà chị khóc ngon lành, không hu hu nhưng nước mắt lả chả, hức hức tới mấy tiếng. Chết tiá không nè. Tete gặp ai khóc là tự nhiên lóng ngóng, lắp bắp, mắt thì cũng cay cay mún khóc theo (thiệt là ngừi iếu đuối, iếu xiù, đa cảm, híc híc...).
Thui nín đi chị không thui mất công em khóc theo kỳ lắm. Chị có chồng, có con, có cháu nội, tiếc là hổng có cháu ngoại (tại hổng có con gái), đâu dễ gì ai cũng có đâu nà.
Chị liền tuôn một thôi, một hồi, tội của chồng, tội của con, tội của cháu nội (à không có cháu nó còn nhỏ xiú chưa gây tội)... nghe muốn ná thở.
Uả mà sao không nghe chỉ nói chị có tội gì cả? Chị là quý bà vô nhiễm rồi ư.
May sao điện thoại mua bán đổ dồn, lợi dụng lúc bà chị vô nhiễm đang đon đả trên điện thoại, tete vội lau mồ hôi chạy tuốt luốt.
Về đến nhà chưn còn run, tim còn bình bịch... hải hùng vì thấy mình tội lỗi tùm lum, híc.
Nghĩ hoài: ai là kẻ có tội?
Thôi kệ đi nghen, bạn nào đúng giao thừa rãnh thì ghé nhà tete lấy 200 lộc đầu năm.
Ha.
Sunday, 31 January 2010
Lây cô...
Nghe có vẻ kỳ quái nhưng sự cô đơn có thể lây lan.
Oái. Đây quả là một nghịch lý y khoa.
Theo những nghiên kíu của viện sỹ tete thì đưá nào cảm thấy cô đơn thì không chỉ hắn hoang vắn mà ác cái là hắn lại có thể lan truyền cảm xúc này cho đưá khác. Ý như lan truyền virút tai tiếng h1n1 zị đó.
Sau khi xử lý, phân tích số liệu điều tra từ hơn 5k cô đơn nhân, tete phát hiện gõ gàng và rất thiết phục là cô đơn không đơn thuần là cảm giác cá nhân mà cô đơn có thể lan truyền, “lây nhiễm”. Những kẻ tuyên bố mình là người cô đơn thì trong số bạn bè của hắn cứ hơn hai người chút (52%) sẽ có một đứa tự nhiên cũng bị cô đơn. Híc.
Thảm hơn nửa là bạn bè của cái đứa cô đơn “ăn theo” này cũng có nguy cơ nhiễm đơn côi theo dù không hề quen biết cái ả bị cô đơn “gốc” tí tẹo nào. Híc híc.
Tete đoán là có thể do hành vi của những kẻ cô đơn kia. Lo lắng không đâu hay mất niềm tin vào kẻ khác làm cho những kẻ cô đơn như tự rơi vào cái bẫy tự kỷ ám thị, nghĩ riết mà thành thiệt, càng không tin càng đẩy bạn bè tránh xa và càng độc cô cầu bùn chít được.
Oái oăm hơn là hành vi này cũng có tác dụng lây nhiễm và vì thế mỗi người cô đơn lại cũng chả tin vào kẻ cô đơn khác nên ngày càng đẩy mỗi ngừi vào sâu trong cái vỏ kén do chính cõi lòng mình dệt nên (đúng là rút ruột làm kén rồi chui zô ruột) nên càng... xa nhau. Đáng đời.
Mí bạn vì thế cực kỳ thận trọng, coi chừng nhiễm (mang khẩu trang cũng nhiễm).
Thấy đứa nào cứ nghêu ngao:
ta cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn...
hay có kiểu dáng giống hình bên nè, thì nhớ tránh xa, còn không thì phải hát bài con chim, con bướm hay con ruồi hớn hở đón xuân thiệt to để át cái giọng nỉ non kia đi nghen.
Ui. Đúng là thú đơn thương, hổng phải thú đau thương kiểu speak softly love.
Bịnh này có thuốc chữa hông tete. Có. Đừng chơi với những kẻ nhiễm bệnh. Uả đó là phòng mừ.
ờ. Vậy thì ráng luôn luôn, mãi mãi chơi với những đứa không bao giờ bùn (không biết có những đứa zị không nữa, mừ nếu có cũng không biết chúng có phình phường không nữa). Có thể đây là công trình khác của tete chăng!
Đừng tưởng hàn lâm ziện sỹ tete nói dóc. Sau khi có kết quả nghiên kíu trên tete mới tìm thì thấy đúng là bbc cũng có bài y hệt “Catching loneliness from the lonely”.
Ai đạo của ai mí bạn biết rõ.
Oái. Đây quả là một nghịch lý y khoa.
Theo những nghiên kíu của viện sỹ tete thì đưá nào cảm thấy cô đơn thì không chỉ hắn hoang vắn mà ác cái là hắn lại có thể lan truyền cảm xúc này cho đưá khác. Ý như lan truyền virút tai tiếng h1n1 zị đó.
Sau khi xử lý, phân tích số liệu điều tra từ hơn 5k cô đơn nhân, tete phát hiện gõ gàng và rất thiết phục là cô đơn không đơn thuần là cảm giác cá nhân mà cô đơn có thể lan truyền, “lây nhiễm”. Những kẻ tuyên bố mình là người cô đơn thì trong số bạn bè của hắn cứ hơn hai người chút (52%) sẽ có một đứa tự nhiên cũng bị cô đơn. Híc.
Thảm hơn nửa là bạn bè của cái đứa cô đơn “ăn theo” này cũng có nguy cơ nhiễm đơn côi theo dù không hề quen biết cái ả bị cô đơn “gốc” tí tẹo nào. Híc híc.
Tete đoán là có thể do hành vi của những kẻ cô đơn kia. Lo lắng không đâu hay mất niềm tin vào kẻ khác làm cho những kẻ cô đơn như tự rơi vào cái bẫy tự kỷ ám thị, nghĩ riết mà thành thiệt, càng không tin càng đẩy bạn bè tránh xa và càng độc cô cầu bùn chít được.
Oái oăm hơn là hành vi này cũng có tác dụng lây nhiễm và vì thế mỗi người cô đơn lại cũng chả tin vào kẻ cô đơn khác nên ngày càng đẩy mỗi ngừi vào sâu trong cái vỏ kén do chính cõi lòng mình dệt nên (đúng là rút ruột làm kén rồi chui zô ruột) nên càng... xa nhau. Đáng đời.
Mí bạn vì thế cực kỳ thận trọng, coi chừng nhiễm (mang khẩu trang cũng nhiễm).
Thấy đứa nào cứ nghêu ngao:
ta cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn...
hay có kiểu dáng giống hình bên nè, thì nhớ tránh xa, còn không thì phải hát bài con chim, con bướm hay con ruồi hớn hở đón xuân thiệt to để át cái giọng nỉ non kia đi nghen.
Ui. Đúng là thú đơn thương, hổng phải thú đau thương kiểu speak softly love.
Bịnh này có thuốc chữa hông tete. Có. Đừng chơi với những kẻ nhiễm bệnh. Uả đó là phòng mừ.
ờ. Vậy thì ráng luôn luôn, mãi mãi chơi với những đứa không bao giờ bùn (không biết có những đứa zị không nữa, mừ nếu có cũng không biết chúng có phình phường không nữa). Có thể đây là công trình khác của tete chăng!
Đừng tưởng hàn lâm ziện sỹ tete nói dóc. Sau khi có kết quả nghiên kíu trên tete mới tìm thì thấy đúng là bbc cũng có bài y hệt “Catching loneliness from the lonely”.
Ai đạo của ai mí bạn biết rõ.
Saturday, 16 January 2010
Phóng tác quằn quại
Mí bạn có biết không? Hiện thời tete đang cực kỳ tê tê tái tái, nuối woài wá khứ và tức nhiên là woài vọng vô ngày mai, ngày kia, ngày kìa. Ngày mai. Ôi cái tiếng ngày mai thiệt là khiu gợi, ỡm ờ mờ làm ngừi ta chờ, chờ woài, chờ mãi...
Chiện gì? Kẹt xe. Vậy sao? Rồi sao nữa! thì cũng tại kẹt xe nên mới ra cớ sự vầy nè chòy. Hàng ngày, tete cũng phải tay làm hàm nhai, chưn làm hàm nhóp nhép. Tuy không được nưng niu bàn chưn việt như trong cái clip ùnh oành một thời của me xừ Trương nhưng cũng xài giày hiệu (dép lốp để lên vũ tru): sáng sáng ra ruộng, chiều chiều từ ruộng zià... tổ. Trong làn khói xe mù mịt, tete thường dừng ngựa thong thả hít thở để chia bùi sẻ ngọt với mấy cô nàng chưn ngắn, váy ngắn kế bên, hơi gục đầu cho ra dáng thi sỹ bất chấp thân thể, rồi... nghĩ ngợi cho giá trị tete còn cao hơn cây sậy của Pascal. Hờ.
Ơ rê ka. Ta biết rồi là ta biết rồi. Ta sẽ chạy tồng ngồng ra đường chăng. Thà chít cũng không cóp bi ý tưởng của cụ Át. Rồi mọi ngừi sẽ bít tay ta, biết chưn ta, biết thân thể ta. Ứ.
Đốt một lò trầm nhỏ, tete ra cột điện (tìm đâu ra cây đa cơ chứ) ngồi khóc thút thít, nức nở, rồi tức tưởi, nấc nấc thêm mấy tiếng cho thêm vẻ tiệt diệt.
Bụt hiện ra hỏi:
- bớ tete sao mi khóc làm ta đang tĩnh tu mừ động lòng hả hả (bụt mừ sân si ghia).
- Dạ con không có wần áo đẹp, í lộn con hổng phải là tấm, con xin nói lại là con ngày ngày cày cuốc ở hochiminh xi ti. Cực lắm bụt. cực con chịu được nhưng con ganh tị với zợ con suốt ngày thơi thảnh như thể cây quỳnh cây giao, con...
- Thôi con trai, ờ đờn ông, không được nhiều lời, mún gì, nói (bụt gì nanh nọc vầy nè).
- Cho con tráo đổi thân hình, vị trí với nó, í với nàng, một ngày, tức 24 giờ á bụt. được không vầy thì trả lời liền (lên giọng để cũng phải giữ giá của mình chút, hì). Ngôn ngữ tụi con kiu là luân chuyển chức vụ í mà, nhoa, nhoa bụt
Bụt thần thông quảng đại, từ tâm vô hạn và cũng khôn ngoan đáo để nên im lặng biến mất.
Đêm. Trong tĩnh lặng huyền ảo thỉnh thoảng phá cách bằng tiếng nẹt pô của mấy em choai choai, tete chìm vào giấc mơ tiệt đẹp - tete là hoa hậu hoàn vũ (sao không thấy ghi năm nào) với khả năng ứng xử trên cả tuyệt vời, với ba số đo trên cả tuyệt hảo, với phần trình diễn trên cả, cả, cả... tưởng tượng đi há. Đệ nhứt phu nhơn obama (ủa sao có bà này vậy mấy bạn) gắn vương miệng mà sao bả xúc động gắn woài hông được hay bả hờn tete mừ làm đau cái đầu thí mồ. bà còn nói:
- giờ của em đã tới, tỉnh đi cô; sao bà này biết nói tiếng Việt vậy ta, hay thiệt tete thắc mắc
- Dậy, dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.
Bụt ơi. Sáng danh người. Con thành con gái, bậy, đờn bà thiệt rồi. Thì ra obama vợ thực ra là vợ con nhưng giờ đã là chồng con. Bụt lòng lành. Maria, chuá tôi.
Tete vội vội vàng vàng thể hiển khả năng công dung ngôn hạnh mà lâu nay vẫn giảng ra rả cho “thằng chồng” kia nghe bằng một bữa ăn sáng ra trò - trứng chiên (hem), thịt un khói, cà tô mát trông rất rực rỡ; chỉ thấy cha kia ăn đúng có nửa muỗng rồi đi cày như tete hôm trước (chắc hồi nảy rắc bột ngọt cho nhiều mà lấy nhầm hủ muối iốt rồi). vầy là xong món công; dung vẫn còn nguyên!
Mẹ tete kiu réo các con dậy đánh răng, chà mặt, thay đồ (mà khỏi thay lun), cho chúng ăn sáng, chở chúng tới trường. Chưa kịp úng café, hút thuốc (í đâu còn nửa) đã vội zọt về nhà soạn đống đồ zơ, đồ sạch. Để lun bộ đồ ngủ, tete xông ra a tê em rút ít bạc vụn đi chợ mua thức ăn về phần thì quăng vô tủ lạnh, phần thì chế chế biến biến, rửa rửa, ướp ướp sẵn để “tụi nó” về là nhanh chóng nấu nấu nướng nướng.
Thong thả tete mới dở sổ thu-chi ra cộng cộng, trừ trừ, nhân chia loạn xạ - đúng là một người lo bằng kho người làm!
Chùi vội nhà tắm, bồn cầu, la va bô... xong thì cũng quá ngọ. ăn vội tô cơm nguội hôm qua chưa kịp chợp mắt thì chuông gõ bong bong 2 giờ chiều.
Thôi thì khỏi ngủ trưa chi cho vòng 2 nó mất hoàn hảo, tete soạn quần áo dơ bỏ vào máy giặt, lau nhà trên, lau nhà dưới, lau nhà bếp...
Vầy là tới giờ đón con rùi. Phi đến trường rước tụi nhỏ còn phải giải thích, phân xử những cải vã vô thiên lủng của bọn hắn tức mún chưởi thề lun (nếu không nhớ lại vai từ mẫu đang đóng mùi mẩn). Cho chúng ăn xế, ún sữa (cho thông minh, mau lớn, miễn dịch...), đi tắm. Ổn định xong thì tete dọn bàn ủi đồ ra, ủi ủi, xếp xếp, móc móc...
Chuông nhà thờ đổ hồi 5 giờ chiều, báo hoàng hôn, tete bắt đầu gọt bầu (để nấu canh với đầu tôm), rửa rau, vo gạo, soạn các món thịt, cá đã ướp ban sáng chuẩn bị bữa ăn tối.
Ăn xong, “chồng” tete coi ti vi còn tete lau bếp, rửa chén, lấy quần áo giặt hồi trưa đi phơi, rồi ra lệnh, quát tháo biểu mấy ông con lo ôn tập bài vở ngày mai; đánh răng, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Đã 10 giờ tối, tete đã đờ người nhưng thấy chuyện nhà vẫn còn ê hề nhưng cũng phải lên giường, rồi thì chiện gì đến cũng phải đến... ôi cuộc tình lãng mạn...
Sáng hôm sau, tete thức giấc sau cơn ác mộng vội vàng quì mọp ngay trên giường rùi khóc hu hu, hụ hụ, hú hú... gào lên bụt ơi! Cho tete về lại vai thiệt của tete.
Bụt thần thông quảng đại, từ tâm vô hạn và cũng khôn ngoan đáo để nên hiền từ và thấu hiểu bảo:
Ôi tete iu wíu, chàng trai tội nghiệp của ta, 24 giờ wa chắc là con đã học được nhiều điều lắm, còn đã vượt lên chính mình nhiều lắm, con đã hiểu biết nhiều lắm, con đã khoan dung nhiều lắm và chắc con cũng ganh tị lắm lắm hả... ôi tội nghiệp, thiện tai, bụt luôn sẵn lòng giúp con toại nguyện - con biết chắc vậy đúng không?
Vậy thì xá gì chuyện đợi 9 tháng 9 ngày nửa hả tê vì tối wa con đã thụ phấn, ý wên thụ thai rùi.
Bụt lẳng lặng biến mất.
Chiện gì? Kẹt xe. Vậy sao? Rồi sao nữa! thì cũng tại kẹt xe nên mới ra cớ sự vầy nè chòy. Hàng ngày, tete cũng phải tay làm hàm nhai, chưn làm hàm nhóp nhép. Tuy không được nưng niu bàn chưn việt như trong cái clip ùnh oành một thời của me xừ Trương nhưng cũng xài giày hiệu (dép lốp để lên vũ tru): sáng sáng ra ruộng, chiều chiều từ ruộng zià... tổ. Trong làn khói xe mù mịt, tete thường dừng ngựa thong thả hít thở để chia bùi sẻ ngọt với mấy cô nàng chưn ngắn, váy ngắn kế bên, hơi gục đầu cho ra dáng thi sỹ bất chấp thân thể, rồi... nghĩ ngợi cho giá trị tete còn cao hơn cây sậy của Pascal. Hờ.
Ơ rê ka. Ta biết rồi là ta biết rồi. Ta sẽ chạy tồng ngồng ra đường chăng. Thà chít cũng không cóp bi ý tưởng của cụ Át. Rồi mọi ngừi sẽ bít tay ta, biết chưn ta, biết thân thể ta. Ứ.
Đốt một lò trầm nhỏ, tete ra cột điện (tìm đâu ra cây đa cơ chứ) ngồi khóc thút thít, nức nở, rồi tức tưởi, nấc nấc thêm mấy tiếng cho thêm vẻ tiệt diệt.
Bụt hiện ra hỏi:
- bớ tete sao mi khóc làm ta đang tĩnh tu mừ động lòng hả hả (bụt mừ sân si ghia).
- Dạ con không có wần áo đẹp, í lộn con hổng phải là tấm, con xin nói lại là con ngày ngày cày cuốc ở hochiminh xi ti. Cực lắm bụt. cực con chịu được nhưng con ganh tị với zợ con suốt ngày thơi thảnh như thể cây quỳnh cây giao, con...
- Thôi con trai, ờ đờn ông, không được nhiều lời, mún gì, nói (bụt gì nanh nọc vầy nè).
- Cho con tráo đổi thân hình, vị trí với nó, í với nàng, một ngày, tức 24 giờ á bụt. được không vầy thì trả lời liền (lên giọng để cũng phải giữ giá của mình chút, hì). Ngôn ngữ tụi con kiu là luân chuyển chức vụ í mà, nhoa, nhoa bụt
Bụt thần thông quảng đại, từ tâm vô hạn và cũng khôn ngoan đáo để nên im lặng biến mất.
Đêm. Trong tĩnh lặng huyền ảo thỉnh thoảng phá cách bằng tiếng nẹt pô của mấy em choai choai, tete chìm vào giấc mơ tiệt đẹp - tete là hoa hậu hoàn vũ (sao không thấy ghi năm nào) với khả năng ứng xử trên cả tuyệt vời, với ba số đo trên cả tuyệt hảo, với phần trình diễn trên cả, cả, cả... tưởng tượng đi há. Đệ nhứt phu nhơn obama (ủa sao có bà này vậy mấy bạn) gắn vương miệng mà sao bả xúc động gắn woài hông được hay bả hờn tete mừ làm đau cái đầu thí mồ. bà còn nói:
- giờ của em đã tới, tỉnh đi cô; sao bà này biết nói tiếng Việt vậy ta, hay thiệt tete thắc mắc
- Dậy, dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.
Bụt ơi. Sáng danh người. Con thành con gái, bậy, đờn bà thiệt rồi. Thì ra obama vợ thực ra là vợ con nhưng giờ đã là chồng con. Bụt lòng lành. Maria, chuá tôi.
Tete vội vội vàng vàng thể hiển khả năng công dung ngôn hạnh mà lâu nay vẫn giảng ra rả cho “thằng chồng” kia nghe bằng một bữa ăn sáng ra trò - trứng chiên (hem), thịt un khói, cà tô mát trông rất rực rỡ; chỉ thấy cha kia ăn đúng có nửa muỗng rồi đi cày như tete hôm trước (chắc hồi nảy rắc bột ngọt cho nhiều mà lấy nhầm hủ muối iốt rồi). vầy là xong món công; dung vẫn còn nguyên!
Mẹ tete kiu réo các con dậy đánh răng, chà mặt, thay đồ (mà khỏi thay lun), cho chúng ăn sáng, chở chúng tới trường. Chưa kịp úng café, hút thuốc (í đâu còn nửa) đã vội zọt về nhà soạn đống đồ zơ, đồ sạch. Để lun bộ đồ ngủ, tete xông ra a tê em rút ít bạc vụn đi chợ mua thức ăn về phần thì quăng vô tủ lạnh, phần thì chế chế biến biến, rửa rửa, ướp ướp sẵn để “tụi nó” về là nhanh chóng nấu nấu nướng nướng.
Thong thả tete mới dở sổ thu-chi ra cộng cộng, trừ trừ, nhân chia loạn xạ - đúng là một người lo bằng kho người làm!
Chùi vội nhà tắm, bồn cầu, la va bô... xong thì cũng quá ngọ. ăn vội tô cơm nguội hôm qua chưa kịp chợp mắt thì chuông gõ bong bong 2 giờ chiều.
Thôi thì khỏi ngủ trưa chi cho vòng 2 nó mất hoàn hảo, tete soạn quần áo dơ bỏ vào máy giặt, lau nhà trên, lau nhà dưới, lau nhà bếp...
Vầy là tới giờ đón con rùi. Phi đến trường rước tụi nhỏ còn phải giải thích, phân xử những cải vã vô thiên lủng của bọn hắn tức mún chưởi thề lun (nếu không nhớ lại vai từ mẫu đang đóng mùi mẩn). Cho chúng ăn xế, ún sữa (cho thông minh, mau lớn, miễn dịch...), đi tắm. Ổn định xong thì tete dọn bàn ủi đồ ra, ủi ủi, xếp xếp, móc móc...
Chuông nhà thờ đổ hồi 5 giờ chiều, báo hoàng hôn, tete bắt đầu gọt bầu (để nấu canh với đầu tôm), rửa rau, vo gạo, soạn các món thịt, cá đã ướp ban sáng chuẩn bị bữa ăn tối.
Ăn xong, “chồng” tete coi ti vi còn tete lau bếp, rửa chén, lấy quần áo giặt hồi trưa đi phơi, rồi ra lệnh, quát tháo biểu mấy ông con lo ôn tập bài vở ngày mai; đánh răng, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Đã 10 giờ tối, tete đã đờ người nhưng thấy chuyện nhà vẫn còn ê hề nhưng cũng phải lên giường, rồi thì chiện gì đến cũng phải đến... ôi cuộc tình lãng mạn...
Sáng hôm sau, tete thức giấc sau cơn ác mộng vội vàng quì mọp ngay trên giường rùi khóc hu hu, hụ hụ, hú hú... gào lên bụt ơi! Cho tete về lại vai thiệt của tete.
Bụt thần thông quảng đại, từ tâm vô hạn và cũng khôn ngoan đáo để nên hiền từ và thấu hiểu bảo:
Ôi tete iu wíu, chàng trai tội nghiệp của ta, 24 giờ wa chắc là con đã học được nhiều điều lắm, còn đã vượt lên chính mình nhiều lắm, con đã hiểu biết nhiều lắm, con đã khoan dung nhiều lắm và chắc con cũng ganh tị lắm lắm hả... ôi tội nghiệp, thiện tai, bụt luôn sẵn lòng giúp con toại nguyện - con biết chắc vậy đúng không?
Vậy thì xá gì chuyện đợi 9 tháng 9 ngày nửa hả tê vì tối wa con đã thụ phấn, ý wên thụ thai rùi.
Bụt lẳng lặng biến mất.
Friday, 8 January 2010
... tàn hoa lạc tận
Thấy tete lui cui chọn những nhành bông còn tươi từ những lẳng bông, lọ bông, dành bông v.v. đối tác gửi mừng, mấy cô nhao nhao tete định tặng bông cho ai hả, tặng tui, tặng em, tặng chị... đi tete.
Giả nặng tai, tete tỉnh như ruồi chọn những nhành bông còn tươi.
Vận dụng kỹ năng i kê ba đến đầm đừ mồ hôi, tete tui cắm tất vào chiếc lọ pha lê đơn giản mà tầm thường của cơ quan. Thảng thốt nhưng dịu dàng và ra vẻ nhún nhường, tete dùng toàn thân mang bình bông đặt lên vị trí trang trọng trong phòng sinh hoạt chung rồi khẻ khàng thưa: tete tặng qúy phụ nữ bình bông này. Của ít (có đâu) lòng vô hạn, mong qúy phụ nữ ghé mắt thưởng lãm.
Một số cô nước mắt hoen mi, một số cô nước mắt thánh thót, một số cô mắt ráo hoảnh. Có điểm chung, các cô nói nhỏ với nhau (mà tete nghe được, vầy mà kiu nặng tai), cha này chắc pede. Hê hê.
Có mấy chú chỉ đứng cười ruồi, chả có tí nước mắt nào nhưng cũng nói oang oang, cha này chắc pèdè. hè hè.
Hết chiện.
đứt ngang xương như một đời hoa.
Tete phải vội vả đi kiểm tra giới tính đê.
Friday, 1 January 2010
ly không chín hợp chục
Chấm hết, hai không, không chín oỳ
Thiên tai, nhân tai, đủ thứ nhoi
Bằng an, tĩnh tại, tìm đâu tá
Sang năm, thong thả, lại loi choi.
Thiên tai, nhân tai, đủ thứ nhoi
Bằng an, tĩnh tại, tìm đâu tá
Sang năm, thong thả, lại loi choi.
Subscribe to:
Posts (Atom)