Saturday, 10 July 2010

Đan mạch giúp xả trét, A rập cũng vậy

Lâu lắm rồi, tete có một chị đồng nghiệp, cũng là một “viện sỹ” (không phải Zômsky Mokuradov như tete) . Chị ấy (gọi là chị mô đi ha) chuyên về nuôi cấy mô (nôm na là lấy một mẫu lá bằng đầu kim và nuôi thành một cái cây hoàn chỉnh). Ngành này đòi hỏi rất cao về tính vô trùng, hợp chất dinh dưỡng, môi trường nuôi cấy, công phu, tỉ mỉ v.v. đã vậy tỉ lệ thành công rất thấp.

Phòng thí nghiệm, nuôi cấy đầy những bình tam giác, đĩa petri, ống nghiệm, nồi áp suất, đèn cực tím, đèn cực mờ (hơ, có không ta); ai cũng mặt áo blouse trắng (không đóng phim), đeo khẩu trang kín mít, nồng nặc mùi ether v.v. túm lại trông rất ai quy, rất nghiêm nghị, rất là mũi nhọn và hại điện!

Ấy vậy mừ quý công nhân viên khoa học gia này lại chả biết gì về điện, chả biết gì về quý ngài làm ra cái sự hiện đại, cũng chả biết gì về quý ngài vận hành cái thứ mà tắt đi thì nhà ngói như nhà đúc bê tông ở địa phương. Thời ấy nhà đèn đang bao cấp nên cũng chả cần thông báo, thông beo như giờ. Thích, cắt cái bụp; hổng thích cắt cái bèng; vừa thích vừa hổng, cắt cái bong... Nếu đang làm mẻ cấy nào thì bỏ tất.

Chắc chỉ cũng bị nhà đèn chơi cho mấy vố rùi nên bữa nọ tete đang tàng tàng đi ún cà phé vì điên cup, một chị khác túm lại thì thào hỏi “ê tete biết chuyện chi không?”. Máu ngồi lê đôi mách cuồn cuộn trong miệng, tete hỏi bộ con mèo nhà chị đẻ ra rắn hổ mang hả. Nhà chị ấy ra vẻ nghiêm chọng thấy rõ, thỏ thẻ “chị mô suýt chưởi thề”. Hả chưởi chưa, chưởi ai, chưởi hay không, chưởi viện trưởng hay viện phó hay trưởng bộ môn hay chưởi tete. Chị kia chừng cũng bắt nhịp với nhiệt tình của tete vội gấp gấp biểu “là chị ấy có ý định thui”. Úp mở woài, nói rõ coi.

Vẫn thì thà thì thào chị kia đanh mặt kể:

“bữa cúp điện vừa rồi nè, chị mô chị í nói nếu chị í là đờn ông chị sẽ chưởi thề liền (văng tục á), nặng bụng quá mà”, “Ta mà là con trai ta sẽ chưởi thề cho sướng miệng, chưởi thề cho đến khi hết tức thì vẫn chưởi tiếp (cho nhuần nhuyễn) cái nhà khốn kiếp chúng nó, cái bè lũ khốn nạn dám làm hư đồ của bài vân vân”. Rồi đồ của chị mô có hư không, tội nghiệp ghê có mỗi cái đồ mà chúng nó cũng phá cho hỏng, tete rưng rưng hỏi thăm, chị ý nguyền rủa cũng như hát ấy nhỡ.

“Nhưng phải văng tục nó mới đã nghe tete, không tin tete thử tại chỗ đi”.

Định mở miệng nghe theo lời khuyến cáo may sao trời nổi sấm một cái ầm. Im lun.

Tưởng chị mô là trường hợp cá biệt, thỉnh thoảng lượng Testotsteron áp chế Estrogen nên cái ai đia văng tục trào dâng. Nhưng không. À mà tới đây mở ngoặc cái. Ai biết ngừi nào cấp cái giấy phép độc quyền khai thác chuyện thể hiện ý kiến bằng ngôn ngữ mạnh này cho nam giới thì chỉ có tete với. Gửi đơn kiện đòi quyền bình đẳng giới cái coi. Đúng không hả các con giời. đóng ngoặc.

Mừ tete cũng tự vấn rồi tự phân: thì ra khi mình muốn văng tục tự nhiên chính mình phân thành 2 đưá - một đứa nói chửi đi, sợ quái gì; đưá kia bẩu chửi cũng đã zưng ngại quá mình là ngừi đàng woàng mừ, mình là iểu điệu thục nữ mà. Hai đưá này đôi lúc cũng bất phân thắng bại là mấy cô cứ bị khó chịu trong ngừi woài. Đôi lúc cũng để cái đứa kia nó thắng chứ hổng nói bịnh là chính mình pịn chứ ai.

Vầy thì! Lây đi. Cứ đam ịt đi thui. Có gì mà ngại chứ hả, có phải không.

Nếu mít nào cần ngừi nghe thì cứ báo tete nghen, dám chắc là nghe xong không thèm đi rửa tai như cụ Hứa Do, vậy mới đã. Trong trường hợp bức xúc, tức ngực wá thì giải pháp đề nghị là mình theo trường phái biểu hiện đi (expressionism), bất chấp ngoại giới, cố chấp chủ quan, ví dụ la lớn “A Đu - tưởng mình đang kiu Adul Lahib, quân vương xứ ba tư”, “đèo - tưởng mình đang nhớ cổ nguyệt nữ sĩ”, “moá”, “í đù” v.v.

Còn chờ gì nữa! hãy thử nghiệm nhiều lần với nhiều người để tìm cho mình một cách ét pờ rét sần ni zầm để giải cục tức một cách đầy cá tính và rất... ô hô.

No comments:

Post a Comment