Tuesday, 13 April 2010

Phóng tác... như đếm

Mí bạn biết là hiện thời tete đang “bụng mang dạ chửa” sau cú bị bụt trác mà tete đã rỉ tai cho qúy du nghe hùi trước đó.

Cũng may là bụt chỉ hù cho tete choáng trong 1 tháng để biết thế nào là mang nặng (chưa biết thế nào là đẻ đau, chắc đau  thiệt). Rồi tha. Giờ thì dù khói xe mù mịt, làm cực cở nào tete cũng cừi mĩm chi như hiền nhơn tri túc, tri bỉ (chơi với bụt thì cũng phải học được chút chi chớ, phải học được phép biến hoá thì lắm đưá chít với tete, hèn chi xin hoài mà ổng chưa dạy). Cuộc đời lại lững lờ trôi...

Đến thuở nọ, học tập bác hồ, hưởng ứng phong trào zià nguồn, tete biểu vợ từ nay ta đun củi cho nó có mùi bếp núc mừ lại ấm cúng, dân tộc, khói bay lên thiên tào cho ngọc hoàng... cay mắt chơi. Vợ vốn cũng xuất giá tòng phu đồng ý cái bụp với một gợi ý nhỏ: củi đâu, hổng lẻ rình rình ra đốn mấy cái cây ngoài đường như lũ sưa tặc hen.

Tưởng gì, chiện này dễ mừ, cứ 5h sáng thứ bảy hàng tuần, tete sẽ lên xe chất lượng cao zià đồng nai, vô rừng đốn, lượm là đủ xài cho cả tuần thui.

Nói là làm, thứ bảy trước trước nữa, tete vô tận rừng cát tiên làm tiều phu.

Vô phúc là ông phu này tiều tụy quá, thể lực kém nên mới chặt được mấy cành nhỏ như ống quyển bên bờ suối mát đã run tay đánh bỏm cái rìu mới mua trong metro xuống suối. Tưởng gì. Tete liền gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít...

Bụt hiện ra (biết ngay) hỏi:

-         Nè tete mi còn biết làm chi khác ngoài khóc không zị con

-         Dạ thì con tính tập đốn củi nè ông bụt mà rìu rớt xuống suối rùi, con lại không biết bơi, nói cho bụt biết là cái rìu của con cũng bộn tiền nếu mất thì biết ăn nói sao với chồng, í vợ con.

Bụt chả thèm nói năng chi tung người phóng ào xuống suối như vận động viên nhảy cầu ... nhổm, làm nước bắn tung toé, tắt lun cái đám lá khô đang ngun ngút khói của tete. Lặn lặn hụp hụp đã đời, bụt trồi lên đưa cho tete cái riù bằng vàng (vàng 999.9 thiệt, tete cắn thử rùi), hỏi riù của con phải hôn. Chèn ơi, gặp mí bạn mí bạn nói sao? Dà, dà, dà... phờờờ phải, á, mà không bụt ơi, không hoàn toàn không!

Bụt cừi lém lỉnh, nhổ nước miếng phì phì lặn tiếp, hồi sau trồi lên đưa cái rìu bằng vàng trắng. chưa kịp hỏi tete đã chặn lời, hổng phải của con, bụt tìm cẩn thận chút coi.

Bụt vẫn cừi diên dáng, lặn xuống, trồi lên, đưa tete đúng cái rùi sắt vỡn còn cái nhãn ba cốt ghi giá của xứ mê trồ. Của con, cám ơn bụt, chín phẩy năm là nắm... cái rìu.

Bụt vụt cừi ha hả, ha ha, khặc khặc v.v. ra chiều rất đã đã, phấn khích rồi rổn rảng nói con cầm luôn cả ba cái rùi về đi, coi như quà thay lời muốn nói của ta cho lòng thành thực của tete. Ta nói, lời gì đâu, hơ hơ, bụt xưa giờ hổng biết đổi mới, tái cấu trúc tình huống gì ráo trọi (xuỵt).

Nghe làm tiều phu sao lãng mạn mà lại dân tộc, mộc mạc mừ lại có cơ hội nhận vàng bạc, vợ tete cũng muốn làm nữ tiều phu - biết đâu sẽ thu hoạch gấp đôi... hai tiều phu lại lên xe chớt lượng cao về cát tiên. Tới đúng bờ suối nọ rùi hai ngừi... tâm sự. Ủa không đốn củi hả. khỏi. bữa trước bán bớt cái riù bằng vàng trắng lấy tiền lẻ mua nguyên xe củi không biết bao giờ mới đun hết kia kìa. Thấy cánh hoa rừng ven suối, vợ mới nhón người định hái thì uỵch một cái ầm, nguyên con xuống suối. loãng moạng gì đâu, híc.

Tưởng gì. Tete gom lá khô đốt lên, ngồi khóc thút tha thút thít... thong thả chờ bụt hiện ra.

Bụt hiện ra (biết ngay) không cần hỏi han gì chúi mình xuống nước. Uả mình chưa nói mình rớt cái chi mừ bụt.

Bụt nổi lên, vụt xuất hiện mới đúng với... cái cô gì đóng trong phim “bỗng dưng mắc... đủ thứ” á. Bụt hỏi đây là hiền thê của con phải... bụt chưa dứt lời tete đã hân hoan reo lên cắt ngang, dạ đúng, đúng chóc rùi bụt ơi. Ôi!

Ta nói, chưa bao giờ thấy bụt sượng trân, bực mình bình mực như lúc đó. Bụt gầm lên (thực ra la lớn thui): cha chả mi dám lường gạt ta hả hả, là seo là seo, đồ giối gian, đồ tham lam, háo sắc, đồ, đồ...

Tete hiền từ cắt lời bụt:

Chứ bụt khôn ngoan, thông hiểu mọi sự biểu con phải nói sao?

Từ chối ư! Bụt lại phải lạch bạch lặn xuống rồi ôm cái cô đóng trong phim “kẻng kiu là... bụp”. rồi con từ chối ư.

Rồi bụt lại nhổ nước miếng phù phù lặn xuống đưa vợ con lên. Rồi con giả bộ hí hửng reo lên đúng là cái của  nợ của con ư.

Rồi bụt cho con luôn cả ba cái của nợ coi như quà thay lời muốn... của bụt ư.

Con không minh triết như bụt nhưng con đâu có ngu. Lương của con nuôi ba nàng thì bụt cũng biết thế nào rùi đó. Con tuy chưa thuộc diện xoá đói nhưng giảm nghèo miệt mài cũng chỉ đủ côta cho một ngừi thui. Nếu nhận quà của bụt chắc con bỏ cỏi trần tục mà lên chuà trốn nợ với bụt chứ chịu sao xiết (hổng biết còn sức mà leo núi hông). hả hả, bụt lớn tiếng với con là sao, là sao, hử hử, hu hu, biết rùi mờ hỏi là... ác lắm, bụt biết không...

Quay sang nường bổng dưng... đang ướt mem, wần áo dính hết vào người... tete lu loa thiệt tình (để bụt nghe lun): tui nói láo là bị rơi vô tình huống bất khả kháng thui. Đờn ông tụi tui chỉ nói dối vì lý do rất thành thực và quá ư là dễ hiểu như bổng dưng nghe nảy giời rùi đó... Giờ sao há!

Hết.

No comments:

Post a Comment