Ui chao. Người. Xe. Khói...
Mô Phật.
Chiều, bầu đoàn đi một quãng đường xa ngái, dài hút, đến một ngôi chùa trên đồng bằng.
Ui chao.
Thanh vắng.
Yên lắng...
Mô Phật.
Chùa hoàn toàn không có cửa, mở toang như open source như cõi lòng nặng bụi trần của tete. Gío chạy qua chạy lại như con nít trốn ngủ trưa đang khoái tỉ chơi trốn tìm ngoài nắng. Sư thầy thì ngoạ hổ như miên như thiền...
Cây lộc đơn sơ mà “phì nhiêu” vô tư mà như bỡn cợt chờ người hái. Mỗi bao đỏ có 500 đô, một bài thơ in trên giấy. Ai đọc không hiểu có thể nhờ thầy giảng giúp. Dễ thương gì đâu.
Chiếc ao nhỏ cũng như thư thái độc thoại với chùm rễ vô ngôn.
Mai vàng mấy độ, nắng tự bao giờ
Quả...
No comments:
Post a Comment