Friday, 28 September 2007

Lóc cóc, lộc cộc, bịch




Làm chi cũng chẳng làm chi

Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao

Làm sao cũng chẳng làm sao

Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi.

Ấy là cụ Phan Khôi nói.

Em nghe nhiều người nói:

Tiến lên ta quyết tiến lên

Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu

Hàng đầu rồi tiến đi đâu

Tiến đâu không biết cứ hàng đầu tiến lên.

Vậy ai làm chi làm sao thì kệ, em xin được làm trăng cho nó dịu dàng, cho nó mịn màng (toàn miệng núi lửa không hà), cho nó nên thơ, lại được văn nhân, thi sỹ, nhạc sỹ... ôm ấp, nựng nịu! Có thoả dạ vì được ve vuốt không chứ, hì.

Vậy ai tiến lên, tiến lùi, tiến ngang, tiến dọc thì mặc, em xin được đứng iên. Nhòm các bác tiến như đèn cù thế cũng đủ chóng cả mặt, oải cả thân em, hị.

Thôi làm hòn đá cho nó lăn chơi để khỏi rêu phong nghe; thỉnh thoảng còn được cho lăn lóc đá cho mê mẫn đời. Sướng! Duyệt cho em đi cho nó có hơi hướm Rolling Xì Tôn mà cũng đẩm chất Kiều.

Lăn hén.

Thursday, 27 September 2007

Đo




Hỏi: làm sao hiểu được một người?

Đáp: vô phương!

Vậy mà cũng xưng là nhà tư vấn độc cô cầu bại. hị. vậy thì ráng chút để ít ra cũng bằng đông phương bất bại dù hổng có luyện quỳ hoa bảo điển (ngu gì). Chúng ta cứ theo lẽ thường mà làm

Chiều cao: lấy thước dây hay thước thợ nề đo.

Cân nặng: xài cân tiểu ly cho chính xác tới chỉ, phân…

Vòng 1, 2. 3: lấy gang tay đo cho nó có cảm giác, cần gì chính xác ;))

Da thì lấy da so coi mịn nhám ra răng

Cảm giác: thôi dùng tay sờ sờ đỡ, nhột!

...

Lòng tức là dạ chứ không phải cái món hay luộc chắm mắm tôm nghen. Cái này chưa có benchmark chắc chắc, người ta phải nghĩ ra nào là I quy, e quy rồi a quy mà cũng có sua đâu. Xưa ông bà cũng có đo lấy mẫu nhưng chắc mẫu không đủ đại diện nên chỉ vắn tắt “đàn ông nông nỗi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”, cụ Tố Như còn tổng quát hơn nhưng cũng có định lượng “chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Thôi thì chỉ còn nước thức đêm để biết đêm dài, sống lâu để biết con người phải chăng?

Mà nè, bản thân mình còn không dám chắc hiểu hết mình vậy mà đòi hiểu chính xác người khác thì còn gì là con người muôn đời bí ẩn, văn hoa hé.

Hổng có chiến lược thì dùng chiến thụt, cứ theo mốt mà làm, thời của tương tác thì ta cứ tùy đối tác mà tương hợp (mấy thứ hợp khác hổng bíêt ;(). Đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu nếu mà không đồng gì hết thì ta cứ tương cho chúng mấy quả.

Dám hôn.

Tip: ai viết dài, nói hay như bài trên tốt nhất là đừng tin, khẹc!

Monday, 24 September 2007

Lời quê góp nhặt




Văn là vẻ đẹp. Chương là vsáng. Văn chương là vsáng ca gii đt đem din ra li văn cm tú, là vsáng ca người ta đem din ra li văn cm tú. Các vị học giả nói, dường như của cụ Phạm Quỳnh, tác giả câu nói bất hủ: "Truyn Kiu còn, tiếng ta còn; tiếng ta còn, nước ta còn...”

Ông cụ tổ mấy mấy đời của tui là quốc vương (đừng tưởng tui tầm thường he). Thương hải biến vi tang điền nên giờ tui quét lá đa, cũng phải. Hổng biết quốc vương xứ nào vì đang nhờ các nhà khảo cổ tìm kiếm! Truyền thuyết kể rằng vị quốc vương này rất mê đọc sách nên dù còn trẻ (chắc cỡ ba mí) mới đem hết vàng bạc châu báu sai người đi khắp thế gian gom cho kỳ hết sách vở, tài liệu, tư liệu, nhựt ký, bút ký, blốc ký... về để người đọc cho nó đã. Híc, sau mấy chục năm, hết mấy chục tấn vàng, sứ giả quả có đem về gần hết thiệt (99% thôi chứ 100% thì hơi bị xạo); chất gần đây quốc vương (hình như dân chúng phải giải toả, di dời, tái định cư... đâu đó).

Vua cũng hay, ngẫm nghĩ đọc cái tựa không chắc cũng không xong vì cũng đã lên lão. Vua biểu, tất cả học giả trong nước phải tập hợp lại đọc kỳ hết cho ổng; nếu không kịp thì outsource sang cho học giả mấy nước láng giềng. hạn trong 5 năm phải tóm tắt tất cả tinh tuý văn chương cho ngài. Đâu giỡn với vua được, 5 năm sau hàn lâm đại học sỹ mang cho ngài 10 tập sách, mỗi tập 1 vạn trang (co chữ 7,5, italic). Vua đã gần đất xa trời nhưng vẫn ấm ức nên truyền chiếu: trong vòng 1 năm phải rút còn 100 trang (co chữ 12, normal). Các học giả phần chầu trời, phần cũng già ngang hay hơn vua hoàn tất order trong vòng 12 nguyệt! Hỡi ôi, vua đâu còn đọc nỗi nhưng vẫn chưa thể xuôi tay nên biểu thôi các khanh ráng trong vòng 1 tháng rút còn 1 trang A4 thôi nghe. Một tháng sau, vị học giả uyên thâm nhất nằm trên kiệu (già qúa đi hết nỗi) cầm theo 1 trang A4 dâng lên quốc vương. Lúc này quốc vương đang hấp hối nên nói: “thôi khanh nói vô tai ta đi, thiệt ngắn gọn”.

Vị học giả cũng thều thào: “muôn tâu, tất cả sách trên thế gian này cũng chỉ có 4 chữ thôi: Sinh, Lão, Bệnh, Tử”.

Nghe xong vua mĩm cười. Băng hà.

Nghe thì có hơi hướm phật giáo, khổng giáo nhưng ngẫm cũng có lý hen. Cũng vậy, văn chương thì cứ thích gì đọc đó, hổng thích hổng đọc (ráng đọc chắc... ngủ ngon). Một trong những “thiên chức” của văn chương làm làm người đọc động đậy, rung bần bật (nhẹ cũng được), suy tư, nghĩ ngợi lung tung. Chỗ này hơi đại ngôn, lạm bàn, được có sợi lông con voi, chư vị tha thứ.

Trời đọc chi mà cực vậy!

Ai biểu đọc chi.

Friday, 21 September 2007

Hồng Thất Công, Lệnh Hồ Xung và KamaSuzuki




Bộ Lệnh Hồ Xung học đả cẩu bổng pháp để sang Nhựt đánh chó hả? Tất nhiên là không. Chó nhựt đẹp zị có nước Lệnh hồ thiếu hiệp dùng cửu đường tuyệt kiếm để tỉa lông mày cho nó thì có (chắc Doanh doanh cũng chả chấp).

Số là bang chủ cái bang là người sành ăn tuyệt cú. Nhớ dạo nọ dung muội trổ tài gia chánh (chắc cũng cỡ cô Tứ Trang) quyết dùng ẩm thực hương vị công đánh bại bao tử thành của lão bang chủ để quách tĩnh được thọ giáo giáng long thập bát chưởng. NHững món mà dung cô nương nấu cũng thuộc loại “tà quái” như đông tà thế mà hồng ông chỉ cần ngửi chứ chưa nếm đã nói vanh vách nguyên liệu, cách nấu... thiệt là nước miếng chảy thành suối.

Lệnh hồ tửu đồ thì cực kỳ sành rượu. Đến nỗi một trong Giang Nam Thất hiệp (đúng ra là Giang Nam tứ hữu, còn giang nam thất hiệp hay thất quái là sư phụ của quách tĩnh), cả kinh mà bái phục, bái phục. Lão này có mấy chum hồ đào mỹ tửu đưa cho xung nếm thử. Hắn nói rượu này vừa dịu dàng như đã ủ 100 năm vừa “hot” như mới chỉ cất có 12 năm. Ôi chao, lão kia khiếp đến độ són ra quần vì ổng có chum 100 năm nhưng thấy tiếc quá mà chắc gì ai biết nên khi có chum 12 năm thuộc hàng quý hiếm vội vàng pha hai thứ với nhau cho được nhiều (chắc tại tham) ai ngờ thằng oắt này đoán được. Vậy mà cuối cùng mấy chum đó bể mất. tiếc quá, tiếc đoạn tâm can. Được cái nhờ vậy có một tuyệt bút trên tường viết bằng rượu hồ đào đỏ bầm như máu...

Việt Nam mình có cụ Nguyễn Tuân cũng có những truyện ngắn quái kiệt không thua gì Kim sếnh xáng như uống trà, chém treo ngành nhưng ai có nhu cầu tui mới kể (không gảnh).

Kamasuyuki có tài gì hôn. Tất nhiên có chứ mà mở ngoặc chút là hổng bà con gì với kamasutra nghen. Ông này tui không nhớ tên nhưng chỉ cần nói ra là ai cũng biết: tác giả của truyện rừng na uy.

Nghe nhiều nguời, mà lạ là họ có tính cách trái ngược nhau lại đều có điểm chung là khen truyện này tui hơi tò mò. Lại thấy báo chí rộ lên nhiều bài viết nên tui nhứt quyết hổng thèm coi (ra dáng mình khác với mọi người). Thiển nghĩ (thiển thiệt) chắc lại hai cô cậu hay nhiều cô cậu nào đó iêu nhau mà trắc trở vì tay ba tay tư, ung thư máu, ung thư não, cha mẹ cấm... nên từ hàn quốc bay qua na uy, vô rừng tâm sự rồi ở luôn trong rừng với dã nhân cho khỏi gặp lại thế giới đa đoan, tám nhân tám ngoài kia. Ngày nọ đang ngồi chờ ăn cơm tui vớ đại cuốn rừng na uy đọc chơi. Hoá ra hổng phải khỉ như tui nghĩ. Nó khác. Đọc đi rồi biết (dại gì kể).

Tui thì tui cứ liên tưởng ông này với những vua bếp trên thế giới. Trời những gì thuộc về con, thuộc về người ông này đều cắt, gọt, đập dập, chẻ nhỏ, xắt... đâu ra đó y như những nguyên liệu tui viết trong entrì trước. đã vậy còn nấu nướng thành những món nhòm là chảy... mồ hôi. Giỏi thiệt, tinh tế thiệt. Có lúc bạn sẽ có cảm giác đang nhìn con người được xắt vuông quân cờ như những miếng thịt bò; có lúc thì thấy tình cảm đang được thái xợi mỏng như mây trời. Hèn gì ổng nổi tiếng cũng phải (Nhựt trước rồi lan sang cả mỹ, không tính những nước mắt một mí).

Hoá ra, bản tiếng nhật khác bản tiếng mỹ nghen. Biết thêm được là công việc biên tập của mỹ nó cũng rất là mỹ - phải chặt chẽ, logic chứ hổng được dễ dãi như ở nhựt, thậm chí biên tập viên còn iêu cầu tác giả chỉnh sửa, cắt ngắn. hoá ra bài rừng na uy của bi tồ (Norwegian wood) có giai điệu đều đều hơi buồn nhưng dường như là thể hiện đậm nét trạng thái hư vô, hiện sinh nhiều hơn. Mà bài này thì toàn gỗ na uy chứ hổng có rừng, hì.

Đọc là hình thành nên một tác phẩm của riêng mình trong đầu của người đọc, mà đọc lúc vui sẽ khác đọc lúc buồn, đọc lúc ba tuổi khác đọc lúc ba trăm tuổi. Ông này viết sao mà bao nhiêu người đọc là bao nhiêu tác phẩm rừng na uy riêng của họ mà ai cũng khen hay. Vậy là dù khác nhau vô vàn thì người vẫn có điểm gì đó chung hén.

Chắc là tham... ăn.

Khuyến mãi: nên tranh thủ đọc mọi nơi, mọi lúc như chờ ăn cơm nè, đi... toa lét nè (ghê, bit mũi), vừa tận dụng được thì giờ vừa ra dáng trí tuệ vừa đở nói bậy, ục ục.

Wednesday, 19 September 2007

Tiêu, hành, nước mắm, tỏi, ớt, xả, sô cô la, chút nước tương...




Bữa nay tụi mình làm bloc can cook nghe!

Thực đơn thịnh soạn đến choáng váng cho mọi người blốc có máu ăn uống. Có thua chỉ thua tiệc của Từ Hi Thái Hậu khoản đãi sứ thần các nước châu Âu 7 ngày 7 đêm liên tục!

Hành lá băm nhỏ, phần gốc cắt dài cỡ ba đốt tay, một phần để nguyên, một phần chẻ nhỏ đến gần gốc, ngâm nước để nở toe thành những đoá hoa

Hành tím cắt mỏng như cánh bướm

Tiên sọ trắng đập dập

Tỏi bóc sạch vỏ, đập dập

Xả băm nhỏ

Thịt nạc xắt vuông quân cờ để cho ráo nước, ướp tiêu, muối, tỏi, chút nước mắm, tí nước tương, xả, dùng tay xóc đều rồi để trong khoảng 1 giờ cho thấm.

Thịt mở xắt hạt lựu (nhớ lựa mở sa là mở bụng đó), ướp tí muối, tí đường để cho trong.

Da heo ướp chút muối luộc chín, lạng xéo mỏng.
Jambon: thái mỏng, thái chỉ vừa xơi

Sô cô la xay nhuyễn

Táo tàu ngâm với mật ong nguyên chất, thêm chút sữa ong chúa

...

Chảo để thiệt nóng, cho hai muỗng canh mở, tráng đều, đợi mở thiệt nóng (nhúng đủa vô thấy bọt xèo xèo) cho hành tím vô nghe cái xèo, thơm điếc mũi. Thôi!

Ấy là những nguyên liệu, mà chỉ mới đọc là tụi tui nuốt nước miếng ừng ực, to đến nỗi những con chim tìm giấc ngủ trong hoàng hôn đỏ bầm hoảng hốt bay táo tác, bỏ đi bụi một đêm luôn chứ đếch thèm ngủ chỗ mấy con ma đói ngồn ngộn tưởng tượng kia. Mấy chú trai quần xà lỏn, xách một cái xô to (vốn multifunction thêm vụ giặt đồ) đựng đầy... rau muống đang quét lá tràm bông vàng để nấu bữa tối thịnh soạn là rau muống bảy mươi món (hỏng có cơm đâu). Hồi đó cả bọn bàn nhau là nên thay rau muống thay cho bông lúa trong những triện, ấn v.v. mới đúng vì slogan của cả một thời trẻ măng tơ là "đói ăn rau, đau nhịn đói"!

Nấu những thực đơn hoành tráng như vậy hoài nên hỡi ôi, talent hoả đầu vụ, vua bếp của em tắt dần theo từng ngọn rau muống luộc, có cay không nào. Nếu không thì bèo ra tui cũng thành phó bếp hay tạp vụ bếp cho Hyatt Hotel thì có mập thân, phì da lại được mời nấu những món đặc biệt cho ông bà Sờ Mít.

Mà muôn sự cũng tại cái cô Tứ Trang, Triệu Thị Chơi viết chi cuốn sách trời gầm, toàn những thứ mới nghĩ đến đã thấy thơm đến tức tuởi, thơm đến nghẹn ngào, cồn cào quặn thắt cái bao tử của những chú sinh vật, oái sinh viên tụi tui. Sau này còn có mấy cô cũng ác chiến như Dzoãn Cẩm Vân, Ngọc Thảo nhưng tụi tui đã từ bỏ hay bị tước mất cái khoái cảm ăn chi cũng ngon mất tiêu rồi, phù.

Thôi em về mai viết tiếp.

Tuesday, 18 September 2007

Bánh




Vỗ tay bà cho ăn bánh

Không vỗ tay bà đánh 5 roi

Nhỏ sướng thiệt, chỉ cần vỗ tay là có bánh ăn. Vậy mà lớn lên vỗ muốn gãy tay, vỗ muốn lết bánh, vỗ luôn những chỗ khác mà có được ăn đâu. Vỗ bậy có mà ăn đòn!

Đã vậy, bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng tuổi thơ tự nhiên cũng đâm hỏng thèm ăn bánh hay rất hiếm hoi mới được cảm giác thèm. Đáng đời! Oái oăm là hổng thèm bánh lại tự nhiên được, nhiều là đằng khác ví dụ chẳng hạn như bánh dẻo, bánh nhưn đậu xanh, bánh kẹp hột vịt lộn (ít hột vịt muối), bánh nhưn thập cẩm, nhưn hạt sen... Ủa có khuôn bánh Thạch Sanh hen? Ừ ngày xưa em có bà con với Lý Thông nên chôm được cái nồi của anh chàng kíu công chúa kia về đập đập gõ gõ thành cái khuôn bánh. Có điều em cũng hổng thèm xài khuôn bánh này chi mỏi tay, mỏi chưn, mỏi miệng. Ngồi iên một chỗ có người đem bánh đến cho (tặng chứ), có người cắt sẵn cho vừa khuôn miệng chúm chím của em, có người nưng niu hay tay đút vô cái miệng mở hàm tiếu của em (cho nó duyên). Có người nhai dùm rồi nuốt luôn hôn. Hổng có, ai mà mất vệ sinh răng miệng quá zị!

Em là tổ sư thích nhận quà (ai cũng zậy hết em ơi). Nhiều lúc thấy chưa vừa lòng, còn xin thêm hay gợi ý nữa đó (em là người, người thì tham, tham thì thâm, thâm thì cho thâm luôn - tại em đen sẵn). Mà trời có cho không ai cái gì bao giờ. Mà người có cho không ai cái gì bao giờ. Không cho thì bảo ủa sao mình không có. Cho không thì bảo ủa sao mình được cho không.

Thôi thì ai cho em nhận tất. Không nhận cũng đâu có được, nhỡ!

Mà em cũng tổ sư nhát gan. Vậy nên nhận quà qoài em cũng sợ.

Phải chi ai cũng được phần, nhứt là ai cần phải, nên phải, đáng phải được nhận mà cũng có phần thì em cũng đỡ sợ - có chuyện gì ai cũng chịu đều, hổng ganh tị (í nói là em ấy).

Nhiều lúc em ước được khỏi nhận quà bánh gì ráo trọi. Trời bữa nay tháng 9 đâu phải 1 tháng Tư đâu em. Vậy hả.

Ai có quà, bánh nhớ phần em với nghen. Tội nợ gì em chịu.

Tội lội xuống sông

Mai mốt có chồng lội lên

Hết tội!

Em chỉ ước ai cần nhận quà thì có quà.

Monday, 17 September 2007

Dang cánh, hãy khoan vỗ bạch bạch




Một cánh bướm vỗ ở rừng rậm amazon có thể gây bão tố ở hoa thạnh đốn. Lần đầu tiên tui đọc được í này (chắc hỏng chính xác nhưng đại ý vẫn rứa) từ một truyện ngắn hình như là trên Tuổi Trẻ Chủ nhật (lâu lắm lắm nên không chắc). Lúc đó, chả hiểu lắm nhưng cực kỳ ấn tượng về hình ảnh ví von. Trong chuyện có hai ông cụ chắc cực kỳ giỏi toán, nhất là sác xuất, thống kê, tạm trú tại một khách sạn để nghiên cứu và tìm quy luật (tính toán cả hòn bi, vòng quay, ánh trăng, giờ, phút...) để đánh một ván rulet duy nhất và chắc chắn hốt giải to nhất, rồi chuồn. Hỏng biết sao lại lòi ra câu trên, hình như là tâm tình chỉ bảo cho một chàng hầu phòng trẻ tuổi.

Lâu thiệt lâu sau, tui mới biết loáng thoáng là câu này vốn từ một nhà nghiên cứu về khí tượng và tự si luận là cái kiểu “tầm nhìn xa trên 10 cây số, mưa rãi rác, buồn thì hỏng mưa, có gió nhẹ, vui thì thổi mạnh...” vậy chứ cực kỳ khó khăn. Phải nói “ba phải” zậy thì hỏng có trật chứ hè. Mà mấy cái máy tính với prồ gam cho cho dự báo thời tiết đâu phải đùa (chắc cả triệu đô chứ chơi sao) mà còn phải tính tán theo thời gian thực vân vân, hỏng lẻ cứ 1 mét vuông đặt một cái ;-)

Thì ra ông này là ông Edward Norton Lorenz, một nhà toán học và khí tượng học của Mỹ và là một trong những người tiên phong về lý thuyết hỗn độn (chaos theory). Chà, hỗn độn mà cũng có lý thuyết he? Năm 1961, chắc làm biếng hay đói bụng hay sao thay vì nhập vào máy tính phần thập phân .506127, ổng làm tròn .506 và kết quả ngoài sức tưởng tượng của ổng là một kịch bản thời tiết hoàn toàn khác – chắc kiểu như tầm nhìn 1000 kí chỉ còn vài nano mét! Dân Mỹ hay ở chỗ thấy lạ là nghiên kíu (dân mình thấy lạ là đồn thổi, vẽ vời, hịc) và đến 1963 ổng có công trình đại ý một cú đập cánh của con hải âu có thể thay đổi thời tiết vĩnh viễn. Để thi vị hơn sau này ổng dùng hình tượng cánh bướm thay cho mòng biển. Ai nói nhà khoa học không lãng đãng.

Úi, đừng tưởng đùa nghe mấy người. Gần đây có mấy vị giáo sư của đại học Cornell sừng sỏ của Mỹ đã nghiên cứu bài toàn này: một i meo từ Việt Nam có thể gây nên cơn bão hành vi ở oa sinh tơn.

Tư nhiên mình nhớ một ông khoa học gia khác là Trịnh Xuân Thuận, trời thơm lây chút xíu vì ông này người Việt. Ổng chuyên nhòm trời nên được kêu là thiên văn gia (phải không ha). Khi nói về việc các điều kiện để hình thành prô tít đầu tiên (khởi nguồn của sự sống) từ thuở hỗn mang thì phải thoả rất nhiều điều kiện, thông số về vân vân và vân vân mà chỉ cần một sai lệch tí tì ti là sự sống trên trái đất đã không hình thành.

Muốn thực hiện lại những “hiện trường” này trong phòng thí nghiệm thì độ chính xác cần đạt là, ổng dùng hình tượng cho dễ hiểu chứ nói ra tui cũng đâu có hiểu, vầy nè: độ chính xác này cũng tương tự như iêu cầu đứng ở trái đất, dùng cung bắn một mũi tên, trúng hồng tâm (r=10cm) ở mặt trăng. Đã thiệt! Không biết ngày xưa Hậu Nghệ bắn trúng chị Hằng chỗ nào hen.

Vậy thì tui dặn tui làm chi cũng thiệt là cẩn thận, suy xét thấu đáo, cân nhắc mọi bề, suy nghĩ tới bến chứ mà không cẩn thận, chỉ cần đập cánh (hỏng viêm à nghe) một phát thì biết đâu bão tố đùng đùng ngay tại chỗ có mà bỏ mạng, oái.

Trời, thời buổi ni đập loạn xạ còn hổng ăn ai ở đó mà rị mọ thì có nước mà hốt rác, hic.

Đập hay không đập đó là vấn đề?

Hỏi thì tự trả lời đi nghe, hì hì.

Thursday, 13 September 2007

NGÃ - hỏng té cái bịch?




Thấy nhiều em/anh/chị/cô/chú/bác nhiều lúc bứt rứt, tức tối, bối rối mà lại hay chối dù nó rõ ràng như buổi tối có đèn khắp lối thấy rõ cả nhiều trái chuối nên em cắm cuối (cúi) làm một en trì hơi chối. Ta, tôi, người ta, chúng nó, tụi nó vân vân thực ra có rất nhiều thứ chung. Bản đồ gen người (là tụi mình là homo sapiens nè) cho thấy giống khỉ đến hơn 90% và giống nhau đến 99% (chính xác không thì em hỏng chắc nghen) dù là da vàng, da đen, da trắng, da màu, da bạch tạng, giả da ét tờ cê ra!

Mở đề này sao lan man (dùng phép lung khởi), vậy thì vô chuyện chính liền. Đó là một con đường cực kỳ nguy hiểm, tối tăm, chênh vênh mà một bác sỹ người Áo đã đi từ mấy thế kỷ trước. Đó đường ngay không đi lại đi lung tung làm chi nên ông ni bị đuổi việc cấp kỳ đó mấy em. Nhưng nhờ ổng mà ngôi đền khoa học vẫn mãi sừng sững giữa cõi ta bà lắm kẻ la cà này.

Phân tâm học của S. Freud u chu choa nó cũng tối tăm, u ám, khíu chọ như vô thức của chúng ta nên anh chỉ dám đọc có 3 thụt ngữ thôi:

Id là tự ngã, phần vốn có từ thuở hồng hoang và được nhân cách hoá khi một đứa bé ra đời. Đây có thể coi là phần "con" với đầy đủ bản năng từ thời trước cả ăn lông ở lỗ mà ai cũng nhận được coi như vốn liếng chào đời từ tổ tiên khỉ (theo daruyn) hay adam/evar (theo christian).

Ego là bản ngã, phần hình thành ngay khi em bé bị dạy dỗ cái gì được hay không được làm và lớn dần.

Superego: siêu ngã phần tạo nên "lương tâm" hình thành do thích ứng với các quy tắc xã hội, môi trường bên ngoài.

Cả ba thuộc vô thức hay tiềm thức (bán vô thức) và luôn chửi nhau te tua, trong đó hai tình địch chính là Id<>superego với trọng tài (hay bộ đệm, van an toàn) là ego. Những ai có ba cái này tạm thời hoà thuận thì bình thường; nếu không thì bị tâm thần, hic. Hoá ra chúng ta ai cũng là những bệnh nhân tâm thần tiềm năng, ghê.

Phần ý thức mà chúng ta kiểm soát được chỉ như phần nổi của tảng băng mà thôi. Vậy mà cũng đủ hỉ, nộ, ái, ố, buồn, thương, tủi, hờn, zui, tưng... Ôi vô kể! Cái chỏm tảng băng gọi là ý thức (consciuos), phần chìm tức khoảng hơn 90% gồm tiềm thức (pre consciuos) và superego nằm gọn trong phần này; vô thức (unconsciuos) chứa id (hỏng phải ai đen ti fai cạc đâu); ego tụi mình hay gọi là cái tôi, tức cái rún của vũ trụ đúng như sự khẩp khiểng, mong manh của nó thì hỏng chịu đứng đâu mà nổi lềnh bềnh trên cả ba từng này, oái oăm.

Trước phờ rớt, tiếng anh thì đọc là phờ roi cũng đã có nhiều người đề cập đến phần vô thức nhưng chỉ có freud là người dùng phương pháp khoa học, thực nghiệm để nghiên cứu nên được coi là cha đẻ của phân tâm học và được xếp ngang với những nhà khoa học đi con đường riêng của chính mình. Tất nhiên, sau freud còn có nhiều nhà khoa học khác phát triển ngành này và không đồng ý với ông tổ sư này trong nhiều chuyện.

Coi phim "vô gian đạo" chưa? Nhớ lương triều vỹ phải đi điều trị tâm thần với cô bác sỹ xinh đẹp kia không? Đó là một trong những phương cách điều trị nhằm hoà giả xung đột của ba chú trên. Nhớ thử trong đời mình có bao giờ không thích điều gì, ghét ai đó, nổi sùng vì chuyện gì đó... Mà không giải quyết được thế là: thôi kệ! Tưởng là thôi nhưng thực ra chúng được đẩy vào phần vô thức nằm phục ở đó, nguy hiểm quá. Thậm chí một ấn tượng nào đó từ thời thơ bé, ẩn mình trong vô thức lại quyết định cả hành vi khi trưởng thành, coi mấy phim hình sự giết người hàng loạt của mỹ thì biết.

Nhiều khi chúng ta nằm mơ, nằm mộng, nhiều người hay hơn là trong khi đi, đứng, ngồi... Cũng mộng mơ được, tuyệt. Ai có máu đỏ đen thì coi coi gặp con gì, cái gì, cục gì rồi... Đánh đề. Bác sỹ phân tâm thì cho rằng đó là những dấu hiệu của vô thức hay cách xả xì trét của vô thức. Chẳng hạn em thấy trễ cuộc hẹn với hoa hậu thế giới thì có nghĩa là trong sâu thẳm em không thích cổ vì trong mắt em cổ hỏng đẹp hay vòng 3 khủng bố bố quá (xạo hoài cha nội). Thỉnh thoảng em thấy mình hỏng bận gì hết trơn, chạy nhông nhông giữa đường thì có lẻ là lúc nhỏ em bị bố mẹ bắt mặc những bộ đồ mà mình ghét cay ghét đắng, vân vân.

Đó cũng là nội dung một tác phẩm "kinh điển" của freud có tên là đoán mộng, anh cũng chưa đọc. Ráng tìm đọc thử coi biết đâu mấy em trúng đề 36 lô thì nhớ đãi anh ly nước mía để có nước miếng mà nói tiếp, hì.

Kiến thức phân tâm học của anh cũng chỉ nhỏ như con vi trùng nhưng thấy mấy em thậm chí kiến thức còn nhỏ như con siêu vi trùng hay đơn giản là không có con gì hết trọi nên mạo muội trưng con vi trùng lên cho lây chơi, ác thiệt. Em nào có con chi lớn hơn thì chỉ bảo thêm cho chúng em nghe.

Có điều, anh thấy một ý quan trọng hơn. Hỏng biết của anh hay anh lụm đâu đó nhưng cũng sô ra cho oai (là lấy le ấy):

Em phải HOÀ THUẬN với chính em.

Bắt tay, ôm hôn chính mình cái coi. Chụt!

Monday, 10 September 2007

Mặt Trời & Không Ngủ




Hôm thứ bảy vừa rồi, ông bạn cho mượn DVD Pavarotti and friends tự nhiên mình nhớ các bạn ghê, chắc bữa nào phải thuê đạo diễn cỡ lý an và quay phim cỡ (hỏng biết) làm một cú tt and friends. Đua đòi.

Luciano Pavarotti, nghệ sỹ opera lừng danh này đã tạ thế vào ngày 06/09/2007 mà nếu ai có theo dõi tin tức trên tivi sẽ thấy đám tang rất lớn của ông. Huyền thoại Opera giọng Tenor giã từ cõi trần ô trọc ở tuổi 71 vào 0300 GMT.

Vài dòng ngắn ngủi để bạn có quan tâm thì chỉ cần gu gồ là vô vàn thông tin.

Tất nhiên, mình với nhạc opera hay cổ điển thì chỉ thuộc loại mù chữ, nước đổ đầu vịt, đàn gãi tai trâu... nhưng thấy ông này hay quá nên ráng có một entri cho nó hướng thượng, hướng đến cái đẹp.

Ông này có bộ râu quai nón rất đẹp, rậm, đen ánh.

Ông này có thân hình rất đẹp, bề thế, vững chải nhưng nhiều lúc thấy linh hoạt, mềm mại.

Ông này có giọng hát tuyệt đẹp. đó là nhận xét của cả thế giới chứ mình có hiểu đâu. Nhưng khi coi ông biểu diễn với những người khác mới thấy “khủng bố”, trong dvd có đoạn ông hát chung với nhóm boyzone, chỉ phụ thôi nhưng khi ổng cất tiếng thì những chàng trai kia trở thành... con nít về giọng hát. Mình không đủ từ âm nhạc để diễn tả nên các bạn ráng xem đi.

Ông này có ý tưởng rất đẹp là đem opera ra với công chúng phổ thông và thực hiện những buổi diễn chung với những ca sỹ nổi tiếng pop, rock...

Ông này có tâm hồn rất đẹp khi dùng tài năng của mình để thực hiện những chương trình hỗ trợ những kẻ bất hạnh hay những tài năng thiếu điều kiện phát triển...

Mình không kể hết vì cũng không rành. Đây chỉ là những cảm nhận nhỏ nhoi chia sẻ.

Khi ông hát thiệt là, thiệt là... nghệ sỹ. đôi mắt rất tĩnh, sâu nhưng thỉnh thoảng vẫn ánh lên những nét tinh quái, hồn nhiên. Miệng cười hiền, rộng, phô cả răng cửa hơi bị sưa mà có duyên... hay.

Một bản nhạc xứ Napoli cũng khá quen thuộc với ông là "O sole mio" (viết năm 1898), nghĩa là mặt trời của tôi (My Sun). có hai bản chuyên ngữ của ca sỹ Mỹ là không có ngày mai "There's No Tomorrow" (Tony Martin, 1949) và bây giờ hay không bao giờ "It's Now or Never" với Elvis Presley.

Vậy thì mời thưởng thức ở đây với ba giọng nam cao Luciano Pavarotti, Placido Domingo, Jose Carreras:

http://www.youtube.com/watch?v=qW3zHEtL0T4

Nhưng cũng có một phiên bản khác có vẻ lãng mạn hơn kiểu rômeo juliet và được xếp vào nhạc dạ khúc, mời thưởng thức ở đây:

http://www.eaglevinemusic.com/pezzi/pezzi2.html

Đại ý, có một mặt trời vẫn chiếu sáng cho thế gian nhưng còn có một mặt trời khác của riêng tôi. Đó là khuôn mặt của em/anh.

Tuy nhiên, bài ruột của Pavarotti là Nessun dorma nghĩa là không có ai ngủ (No one will sleep) và đây cũng được coi là bài ông đã hát trong lần trình diễn cuối cùng tại lễ khai mạc thế vận hội mùa đông 2006, torino với câu kết là bình minh, ta sẽ thắng (At dawn, I shall win!).

Bonus: một đoạn của phiên bản lãng mạn:

NAPOLITAN TEXT

CHE BELLA COSA È NA IURNATA 'E SOLE
N'ARIA SERENA DOPPO NA TEMPESTA!
PE' LL'ARIA FRESCA PARE GIÀ NA FESTA...
CHE BELLA COSA NA JURNATA 'E SOLE

English Text

When I first saw you with your smile so tender
my heart was captured, my soul surrendered.
I spent a lifetime waiting for the right time
now that you're near the time is here at last!

Lần đầu nhìn anh với nụ cười quá đỗi dịu ngọt, tim tôi thắt lại, hồn tôi ngây dại. cả một đời đợi chờ giây phút ước mong và... (hỏng biết dịch tiếp).

cập nhật:

Tang lễ Pavarotti trang trọng như quốc tang

Khoảng 16g ngày 8/9/2007 (21h Việt Nam), trước sân Đại Thánh Đường của thành phố Modena, khoảng 50.000 người đã đồng loạt vỗ tay khi linh cữu của danh ca nhạc cổ điển nổi tiếng thế giới Luciano Pavarotti xuất hiện trên ngưỡng cửa của Thánh đường.

Dù nhà nước Italia không chính thức tuyên bố quốc tang nhưng trên thực tế tang lễ tiễn đưa danh ca Pavarotti đã có sự hiện diện của các đại diện cao nhất của nhà nước, từ Tổng Thống Giorgio Napolitano đến Thủ tướng Romano Prodi và nhiều bộ trưởng trong nội các cùng các nhân vật quan trọng trong giới chính trị cũng như văn hóa.

Ngoài đại diện của Ban quản trị thành phố Modena (quê hương của Pavarotti), còn có sự hiện diện của các nhân vật ngoại giao đại diện cho chính phủ các nước và các nhân vật quốc tế tên tuổi như Kofi Annan - cựu Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, Jacques Diouf - chủ tịch Cơ quan Lương Nông Quốc tế (FAO). Ước tính đã có đến khoảng 100.000 người đã đến viếng linh cữu của Pavarotti trong mấy ngày qua.(TT)

Friday, 7 September 2007

sballati d'amore




Đừng hoảng với cái tít nhăng nhít. Đó là tựa phim bữa trước anh hứa kể hầu mấy em á “a lot like love”. Để không nhàm, anh phải còm măng, tức là o đờ một cái pốt tơ mới từ bên xứ í đại lợi. Dân í đẹp trai mà cũng có óc tưởng tượng khá vì theo khả năng tiếng italia của anh thì nếu dịch ngược ra tiếng anamit của chúng ta thì tựa phim lại là khiêu vũ với tình iêu (cứ như khiêu vũ với bầy sói). Vậy mà nếu mấy em dùng thợ dịch altavista http://babelfish.altavista.com thì từ anh sang ý thành là “mólto come amore” chắc giống kiểu canh gà Thọ Xương là Tho Xuong chicken soup, wow!

Thiệt tình là anh cũng không coi hết phim mà chỉ bắt được giữa chừng là cái cảnh hai cô, cậu đang lấy hành lý ở băng chuyền sau chuyến bay. Vậy nên anh quyết định kể như kiểu vẻ tranh thủy mặc là chỉ chấm chấm, mút mút những chỗ anh kiếm ảnh được thôi nhe.

Vô phim:

ủa chờ chút!

Tagline: There's nothing better than a great romance... to ruin a perfectly good friendship.

Nhớ nè. tagline là dòng chữ chạy nổi bật ngay dưới tựa phim có nhiệm vụ cao cả là làm em đọc xong em mún coi phin ngay dù có phải mua vé chợ đen; nói theo ngôn ngữ chiên môn là nó phải làm slogan cho phim, nó rõ hơn là thể hiện được cái hồn của phin.

Nhớ tiếp. không có gì ghê rợn hơn là sự lãng mạn diệu kỳ... để huỷ hoại tình bạn hoàn hảo. tuỳ mấy em hiểu sao hiểu, tưởng tượng sao tưởng tượng.

Vai chính: Amanda Peet đóng cô nàng Emily Friehl

Ashton Kutcher vào vai chàng ngố Oliver Martin

Đạo diễn: Nigel Cole

Vô thiệt nè:

Tình cờ gặp nhau trên chuyến bay đến nữu ước (new york), ô liu gặp ê mi li. Rồi chia tay, trớt quớt. rồi gặp nhau, rồi chia tay, vô duyên. Rồi gặp nhau rồi chia tay, ủa sao có vậy mà tới lui qoài zậy. phim mừ mấy em. Chắc tại ông đạo diễn râu xồm kia biểu vậy. sau 7 năm cứ lưng tưng gặp rồi chia, chia rồi gặp. hai bên iu nhau. Hết phim. Vậy đâu có gì ghê gớm, đâu có gì lãng mạn đâu có gì giống trong phim đâu. Ráng đợi bữa sau đi. Phim có một tập thôi nhưng anh phải chia thành phin bộ chiếu chứ đâu có thì giờ làm một phát hé, ặc. Chưa coi mà thấy đã trớ trêu chiện tình iu chưa!

Coi ảnh đỡ đi nghen. Thiệt là thằng cha già... dịch, hì.

Thấy chú ô liu đầu phim không, chắc đang được côn chỉ đạo diễn sức. chú có một chiếc máy ảnh chụp phim nikon hay canon gì đó là quà giáng sinh và cực kỳ tiết kiệm phim (chắc không có nhiều tiền). đã vậy gặp êmili chơi tới bấm một loạt ảnh cho chú cho phong cảnh hết phin lun (đáng đời nghèo bày đặt khoe khoang). Mà ê mi li có phong cách chụp rất hay nghe, cầm máy một tay hờ hững, chọn những góc chụp bất ngờ và chơi những cú chụp bờ ngất. Vậy mà mãi sau này không biết khi hai người gặp nhau lại lần thứ mấy, trong phòng riêng của ô liu có chưng bức ảnh chụp phong cảnh đêm của cô nàng.

Hình này là lúc hai người tình cờ gặp nhau tại nữu ước sau có mấy ngày à. Ô liu như chàng nhà quê lên tỉnh bị lừa mất áo khoác đành mua chiếc áo thun, lang thang và tình cờ gặp êmili đang đứng hút thuốc ở góc đường. thấy tướng tá, tóc tai, áo quần (í váy) của thị ngang, ngổ không đã vậy còn phun khói thuốc liên tục. hai bên “chửi” nhau khí thế lun (là đối đáp với nhau á) và chê nhau thậm tệ kiểu như “còn lâu chú/em mới là mẫu ngừi của tau, quên tớ”.

Ô liu chọn nghiệp cho mình là kinh doanh liên quan đến internet và hắn lập một trang web, một tiệm ảo (chắc dạng portal) để bán tả cho con nít (nếu phát đạt chắc bán lun cho người lớn). thấy hắn đang tập bọc tả không? Tuy nhiên, để đột phá hắn phải lên hình như oa sinh tơn thì phải để thuyết phục những nhà đầu tư mạo hiểm (VC, chắc là venture capital) rót vốn. bài thuyết trình chắc thơm như kít con nít nên các tài chính gia ngơ người. may mà có một câu của hắn: mỗi ngày có 10.000 em bé ra đời và phải có người lo chuyện hốt kít cho chúng. Được rót vốn (tới mấy triệu đô) nhưng rồi kít đi đường kít. Thất nghiệp, về lại nhà bố mẹ.

Đoạn này hai người tình cờ gặp lại sau thời gian cách xa cũng khá lâu, lúc này ê mi li đã biết sợ ế nên tìm cách mồi chài ô liu nhưng một số chuyện trớ trêu dẫn đến chuyện hai người leo lên xe (hình á) chạy miệt mài trong đêm để xã xì trét, hát ỏm tỏi và rồi có một chầu nhậu thiệt lãng mãn dưới trời đầy sao, rồi chui vô xe, rồi... coi phim thiệt đi cho phê. Oái tỉnh dậy thấy anh chàng kiểm lâm thông báo: ‘anh chị mặc quần áo rồi biến, đây là rừng cấm quốc gia”. Mình để hơi lộn xộn vì ngay khi đó ô liu nói ảnh phải lên oa sinh tơn để xin tiền, hic. Rồi hai bên mất dấu từ đây.

Hình này tả cảnh đón chào đêm năm mới của năm 2000 đó, hai đứa xỉn quắt cần câu và dắt nhau về phòng của ôliu (đoạn mình nói có chưng ảnh êmili chụp á). Mới có hun cái thì êmili chịu hết nổi... vô toa lét hò rồi ngủ chỏng gọng trong đó. Tội nghiệp ôliu trớt quớt. sáng ra tỉnh lại thì chỉ có bức thư thông báo ôliu chuyển sang làm việc ở cali rồi, hắn tặng nàng chiếc máy ảnh năm xưa. Mất dấu.

Thất nghiệp. nghe người anh bị điếc sạc “chú phải đi đường của mình thôi, đợi đến bao giờ”. Anh chàng suy nghĩ ghê lắm và xông đến nhà êmili mới tình gờ gặp lại nhờ tham quan một tiệm chưng ảnh ngoài đường. Rồi y như rô mê ô xưa, cất tiếng hát ồ ồ, rồi tỏ tình. Hỡi ôi, nàng đã hứa hôn mất tiêu. Thế là thôi.

*

Cảnh cuối nghe: tưởng ô liu lấy vợ, êmili (đã hủy hôn) chạy như bay đến (không biết làm gì) rồi thất kinh, mất vía đâm đầu vô bức tường kính cái rầm. xỉu. bỏ chạy. ô liu chạy theo nói: đám cưới em gái anh. Hết. the end. Fin.

Ý, tí nữa anh wên, bonus thêm mấy em cái lít của nhạc phim nè. Nghe hay lắm nghe (là nghe nói thế).

1. Semi-Charmed Life- Third Eye Blind

2. Walkin' On The Sun- Smash Mouth

3. Save Tonight- Eagle-Eye Cherry

4. Mint Car- The Cure

5. Mad About You- Hooverphonic

6. Trouble- Ray Lamontagne

7. Know Nothing- Travis

8. If You Leave Me Now- Chicago

9. Brighter Than Sunshine- Aqualung

10. Hands Of Time- Groove Armada

11. Look What You've Done- Jet

12. Breathe (2 AM)- Anna Nalick

13. Maybe It's Just Me- Butch Walker

Wednesday, 5 September 2007

Cánh bướm mỏng manh, bão tố hoành hành. Dể sợ!




Hôm nay anh bận kín mít nhưng vì mấy em anh định viết một cái thiệt là cởi mở cho nó mát mẻ, thoái mái. Từng nghe hiệu ứng cánh bướm chưa? Đọ, cái đề tài này mới hấp rẫn toàn diện nè nhưng sưu tra tài liệu thấy nó hay quá anh để dành (tính anh cần kiệm đến mức bủn xỉn, chơi thân thì biết, hì).

Lọ mọ lật lật dở dở mới nhớ là mình có mua DVD buttlefly effect mà chưa coi. Khổ thế chứ, thứ gì cũng tha về một đống để đó, chưng chơi cho ai cũng biết ta là ai, người dù không nói ra mà ai cũng biết ai là ai (who is who, hỏng phải voldermort).

Thế rồi tra tra lật lật thì lại gặp cu cậu diễn viên chính là Ashton Kutcher. Chú chàng này là chú nào? Anh cũng chớ hề biết cho đến tối hôm 03/09/2007, đúng 20h mấy phút. Số là anh coi tivi, cha nồ ết bi ô (nhà anh có kây bồ tê lê vi dần à nghe) thấy một thằng ku ngố ngố với một cô nàng ngổ ngáo đang bày trò tán tỉnh nhau. Để xem sao... trong khi lăm lăm cái rì mốt chuyển kênh khác nếu cà chớn. úi vậy mà coi ghiền lun.

Vui, tếu, thi vị, lãng mạn, trớ trêu... khi nào rãnh anh kể tiếp ha. Coi tạm cái poster (có tựa phim lun) đi để tưởng tượng trước nghe mấy em.

Si du sun!

Today's Card

À cái hình này là hanged man có ý nghĩa là người làm vui lòng người khác. Mấy em cứ treo ngược anh lên là bảo đảm vui ngất trời (chóng mặt lắm á).

Tuesday, 4 September 2007

Trông mèo hoá chó, á!




Hôm nay tình cờ học được từ mới.

Quan trọng hơn là học được cách khai thác sự nhìn nhận của mọi người.

Quick poll: khỏi học, ai cũng biết đây là những khảo sát bỏ túi... quần, hi.

Pet peeve

Mới đọc tưởng liên quan chi đến mấy con thú cưng kiểu như chó xù, mèo hoang, chi hua hua, nhện, kỳ đà, trăn, báo... thiệt là biết bằng nắm cỏ mà lúc nào cũng tưởng là vô địch thiên hạ, thiệt là đồ tứ phương tất bại, hụ hụ (khóc).

Thôi tra từ điển óc phớt cho chắc, coi nè

peeve (noun) IDIOMS sb’s pet 'peeve
peeved (adjective) peeved (about sth) (informal) annoyed: He sounded peeved about not being told.

Má ơi tra xong đui luôn, hông, ngu luôn chơ. Lật mỏi tay lun thì ra: sb’s pet 'hate (BrE) (NAmE sb’s pet 'peeve) something that you particularly dislike. Rồi hiểu. nghe nè: thăm dò bỏ túi: thứ không ưa nhất ở văn phòng, cơ quan, phòng ban vân vân. Chắc là chỗ tụi mình sống chung, ở chung, làm chung, chung đụng suốt đời. Thôi, 8 tiếng (đâu được 8 giờ vì nội lo 8 không đã hết 4 giờ), hic, là muốn bóp mũi, bóp cổ, bóp... nhau rồi.

Mà cuộc khảo sát ni sặc mùi mỹ nên tra oép tơ cho nó tơ, hì. Khác thiệt, mỹ hay thiệt, nói rõ ràng huỵch toẹt (phải lật lật mấy chỗ nữa) mới hiểu. Main Entry:pet peeve; Function:noun; Date:circa 1919; : a frequent subject of complaint. Nào, mấy bà 8, phàn nàn chuyện chi.

Đây là các nhơn viên văn phòng mỹ phàn nàn nè (nói nhơn viên chơ cũng có cả giám đốc nghen, có một manager bự bên Ixraen nữa đó). Mà đọc thấy mấy Tám mỹ cũng chẳng hơn gì ziệt nam! Suy ra nhơn viên mỹ cũng rứa thôi, hay ho chi. Ngày xưa bác nói mỹ mà xấu. Đúng bon! Mỹ là đẹp thì ghét mỹ mà xấu cũng phải.

Nào là:

Meo qua meo lại 1-2 lần cái lặn không sủi tăm

Ăn xong, “ỉa” tại chỗ (chỗ này việt hoá cho nó hay chứ thực ra là vứt bừa bộn)

Làm mà không dẹp

Tám chuyện điện thoại (chỗ ni có cha còn viết dữ là tâm sự với bác sỹ những chuyện nghe muốn ói, oa oa oa).

Uống cà phê xong hỏng rửa

Làm đổ cà phê rồi lơ luôn không chùi

Re lai meo cho all khi không cần thiết (làm như ai cũng thích nhận meo của ổng).

Để đồ ăn vô thời hạn trong tủ lạnh chung (một số tám còn dán tên cho oai, đừng dại ngửi nghe)

...

Chà đọc mà cứ tưởng nói cơ quan mình (ý không được lộ bí mật, hì, ai biết đừng méc tội nghiệp em).

Bữa nào quỡn, em cũng ráng chơi một cú quýt pon với câu hỏi cực kỳ dễ thương “em đáng ghét nhất điểm nào”! chắc em sẽ đợi dài sòng sọc cái cổ ba ngấn kiêu sa của mình mà hỏng có phít bét mô hết. tỉnh giấc mơ xuân chưa em? Tin đi: nếu em làm bằng giấy thì đủ em bán ve chai để đi ăn tối ở niu uộc, nếu em làm bằng meo thì meo sơ vơ của em sập cái ầm vì reply nhiều như nước sông Hằng, nếu em làm bằng miệng thì... thôi em hỏng có dại khờ. Suy từ em ra thì em mê nhứt là nói xấu ngừi khác. Ai mà quick poll là em tận dụng cơ hội phang luôn, hì.

Tám nào muốn xây dựng môi trường làm việc tốt ráng học hỏi nghe. Cám ơn em đi. Không có chi.