Saturday, 12 November 2011

Vui là từ... tuổi biết buồn, đã buồn rồi sẽ buồn

Bởi vậy đọc bài thơ của Mạch Nha lại thấy... tưng tưng (làm như cao su hay sao).

Định Nghĩa Nỗi Buồn

 

Nỗi buồn: võ sĩ quyền anh

Lên cơn, nó đấm pình poành vào tim

Tim mình: bọc máu làm thinh

Xuất huyết nội, chảy loanh quanh trong mình

 

Nỗi buồn: tên lửa không phanh

Lên cơn, nó bắn tanh bành ruột gan

Ruột gan mình: cõi lầm than

Mã mồ chen chút đất hoang vẫn thừa

 

Nỗi buồn: con chó làm quen

Lên cơn, nó sủa leng keng mấy bài

Tai mình: thung lũng nối dài

Bao nhiêu kèn trống vẫn hoài lưng lưng 

 

Nỗi buồn: xương cá ba que

Lên cơn, nó chọt toé loe trong mồm

Họng mình: miếng mốp mềm xèo

Trời sinh ra để xương trèo vào đâm

 

Nỗi buồn: tẩm ngẩm cái vằm

Lên cơn, nó ngoáy vòng vòng vài tua

Thịt da mình: đất không vua

Giặc vào đánh phá thì thua là thường

 

Nỗi buồn: mảnh vỡ tâm gương

Lên cơn, nó rạch một đường ngọt ngay

Mặt mình: mưa bóng mây bay

Phù du mấy cũng biết tay nỗi buồn 

 

(Tháng giêng tây, hai không không bảy )

No comments:

Post a Comment