Bởi vậy đọc bài thơ của Mạch Nha lại thấy... tưng tưng (làm như cao su hay sao).
Định Nghĩa Nỗi Buồn
Nỗi buồn: võ sĩ quyền anh
Lên cơn, nó đấm pình poành vào tim
Tim mình: bọc máu làm thinh
Xuất huyết nội, chảy loanh quanh trong mình
Nỗi buồn: tên lửa không phanh
Lên cơn, nó bắn tanh bành ruột gan
Ruột gan mình: cõi lầm than
Mã mồ chen chút đất hoang vẫn thừa
Nỗi buồn: con chó làm quen
Lên cơn, nó sủa leng keng mấy bài
Tai mình: thung lũng nối dài
Bao nhiêu kèn trống vẫn hoài lưng lưng
Nỗi buồn: xương cá ba que
Lên cơn, nó chọt toé loe trong mồm
Họng mình: miếng mốp mềm xèo
Trời sinh ra để xương trèo vào đâm
Nỗi buồn: tẩm ngẩm cái vằm
Lên cơn, nó ngoáy vòng vòng vài tua
Thịt da mình: đất không vua
Giặc vào đánh phá thì thua là thường
Nỗi buồn: mảnh vỡ tâm gương
Lên cơn, nó rạch một đường ngọt ngay
Mặt mình: mưa bóng mây bay
Phù du mấy cũng biết tay nỗi buồn
(Tháng giêng tây, hai không không bảy )
No comments:
Post a Comment