Anh tờ “ê cô” hồ hởi hỏi thẳng:
Tete biết khi nào dùng cái, khi nào dùng con không?
Theo Quấc âm tự vị thì...
Ậy, chú sao lúc nào cũng “gồng” theo sách chi vậy, thư giãn, mềm mại coi.
Gồng cứng đã khó, giãn cho mềm, cho dài... còn khó trời gầm anh ơi.
Coi anh nè, cái bàn, cái nhà, cái ly, cái của nợ v.v. con mèo, con thiên nga, con vợ v.v.
Vầy chắc đồ vật thì cứ bụp cái còn sinh vật thì chơi con là ổn hả anh?
Cái cò, cái vạc là đồ vật sao tete; con đường, con sông, con thuyền là sinh vật sao tete...
Thôi, hổng kể những ngoại lệ anh có nguyên tắc chung chung dễ áp lai thì chỉ đại đi.
ờ, em nói giống cô bồ người nước ngoài của anh (ghen tị với cái tài của anh đó); anh đã từng chỉ cổ cứ cái gì đứng yên là cái, nhúc nhích là con và hầu như cổ xài đúng phóc. Đặc sắc (anh chỉ kể em nghe thôi nghen) là cổ nghe xong áp lai liền: Cười cười tinh quái cổ bảo đúng rồi đa lìng, cái của anh biết cựa quậy, nhút nhít nên kêu là "con"; còn của em thấy ù lì kêu "cái". Wow.
Tiếng Việt phong phú, lại còn chơi chữ vài cú thì thiên gạ ắt phải đớ lưỡi rồi á khẩu lun.
ReplyDeleteHổng dám đâu, học hoài mà còn chưa viết thông á cobathinghe
ReplyDelete