Tuesday, 8 November 2011

Học, học nữa, chơi, chơi thêm

Một thuở nọ (thực ra là mới bữa trung thu năm nay), tete tình cờ học được mấy tình huống rất hay. Sau đây kể lại theo mức độ tự cảm nhận.

Tình huống 1: tạm gọi tên là mày chơi thì bố mày cũng chơi.

Nghe thì giang hồ vậy đó chứ tình huống này dễ thương cực kỳ. Số là trong nhà thiếu nhi thành phố HCM, góc cổng vào trên đường Lê Quý Đôn có một căn (không biết gọi là căn gì), à chắc là căn phòng vì có biển ghi phòng tập judo và aikido (thường gọi là nhu đạo và hiệp khí đạo). tete đang thơ thẩn hứng mấy giọt mưa thì thấy phòng này có người tập nên thẩn thơ lại gần coi chơi và nếu được thì tiện thể học lóm mấy miếng phòng tấm thân hớ hênh. Ấn tượng đầu tiên là bà thầy, à là nữ huấn luyện viên có tướng tá rất... đã làm tete nhớ ngay đến diễn viên võ thuật hương cảng là Hồng Kim Bảo, mạnh mẽ, nhanh nhẹn, sắc bén dù có khung hơi kingsize. Đừng nói ổng béo phì nghe, ổng bị chấn thương lúc trẻ nên không kiểm soát được cân nặng đó (mập dễ thương), chắc cô giáo cũng không cố ý để... dễ thuơng đâu há.

Phòng cũng không lớn lắm và số học viên chắc chưa tới 30 chục rất thiệt tình bẻ tay, bẻ chưn, vặn cổ, bóp... tete không biết từ chuyên môn của Aikido nên tả thực vầy thui. Cô giáo kêu tên từng người luôn nghe (y như khi đi máy bay mà chó ngáp phải ruồi được ngồi hạng thương gia là mấy cô chiêu đãi viên cũng kêu bằng tên – a, ông te ơi, ông te à, ông tete ăn..., tê rần). tete nghe đại loại, Bèo vặn mạnh vô; Tấm xoay hông cho dẻo coi; Vịt đè em nó sơ sơ thôi; Kiều Diễm Huyền hông được ẹo ẹo zậy, phải vẹo vẹo vầy v.v. cặp nào trước khi tập đều phải cúi đầu chào cô (không biết kêu là sư phụ hay sư tỉ hay sư mẫu) dù cô có nhòm hay không, tập một đòn xong, cả hai lại chào cô cho dù cô không thấy.

Có một ông nọ mang đai trắng (chắc mới học), nhòm xa xa tưởng là chú sinh viên, đòn thế thấy lóng ca lóng cóng chả ra làm sao (không làm được chứ chê thì rất làm sao nhá). Cô giáo kêu một em bé, kiểu ê Tý qua cho anh Tú Cát tập đòn này coi, ảnh chưa thuộc lung. Tội nghiệp Tý phải đánh vật với Tú Cát để ảnh vặn tay cho đúng cách... đau. tete thấy thương Tý nên say mê coi cặp này...



Hết giờ. Thấy anh Tú Cát tới bỏ đồ chung với một bé gái đã đeo tới đai màu (xanh hay vàng hổng nhớ rõ) rồi nói zìa con! Uả, tete cứ lom lom nhòm mãi hai cha con này. Anh Tú bước ra cũng nhòm lại tete cười cười (ý chắc muốn đấu tay đôi với tete hả, còn phia) xong nháy mắt với tete một cái (ý chắc anh chả chấp chú tete tẹo nào). Híc.

Chỉ còn vài giọt mưa rớt trúng ngay mũi và khoảng sân ướt lướt thướt im bặt và tete đang đánh vật về tình huống rồi. à phải rồi, thay vì ngồi chờ con học hay lê la trên sân như tete, ảnh ghi tên học luôn với con. Ơ rề ca, ha ha hay như anpha chống bêta.

Tưởng tượng một ngày nọ, sau khi áp dụng kinh nghiệm học chung của anh Tú Cát, tete sẽ nhuần nhuyễn cắm hoa, làu làu tiếng anh pho kít, thành thạo a ê rô píc, bơi chó như vít, múa bụng rin rít... vừa mừng cho tấm thân hớ hênh vừa lo không biết mấy đứa tete đời F1 có kham nổi không?



Tiến.

 

2 comments:

  1. Mày chơi, bố mày cũng chơi thì cùng ngôn ngữ. Chỉ sợ bố mày ham chơi mà bắt mày làm thì gay go cái mặt mo!

    ReplyDelete
  2. Làm là để biết nên đừng đeo mo chi cho... cứng, chơi thì vui, lao động thì vinh quang mừ

    ReplyDelete