yahoo 360 lật kèo mình hả?
******
Có những lúc trên đường đời túi bụi này, trong cuộc đời của mỗi người lại gặp một ai đó hay nhiều ai kia chỉ một lần (duy nhất) trong đời rồi thôi (ko chắc có gặp lại ngoài cuộc đời hay không). Nghĩ có lạ không? Sao lại gặp? gặp chi (ai mà biết)? Sao lại không gặp ai khác nữa (trời biết).
Có những người gặp hoài gặp hũy mà không hề biết gì đến người ấy. Sao lạ hè! Xuân, hạ, thu, đông rồi lại đông, thu, hạ, xuân cũng vậy chứ hè với hỉ chi ông.
Có những người quen biết vậy mà nhiều lúc cũng không thực sự biết gì về ngừi ý. Lạ. Đến lúc biết rồi càng thấy kỳ hơn. Kỳ!
Nói như sách thì mỗi người là một cuốn sách vẫn đang viết dỡ dang mà cũng chẳng biết hay hay dở. Nếu gặp được độc giả thì có thể họ sẽ mở vài chương trong cuốn sách lạ lùng này để “he hé” cho nghía chút xíu (thường những chỗ hay ho), nếu gặp đồ cà chớn (hơi bị nhiêu nhiều) thì có một cuốn khác, kiểu như phiên bản bis đưa cho đọc chơi. Rồi lầm. Đâu seo. Lầm quài! Thử cho sai là một phương pháp nghiên kíu cơ mà.
Vậy có nên đọc hông. Hỏi xốc hông. Đọc xả láng đi. Bạn đâu có thể sống hết, hay biết hết hoặc thậm chí nghe hết mọi khía cạnh của cuộc đời, vậy thì đọc cũng là một cách bù trừ khiếm khuyết hả. Bởi zị mới có chuyện có bà vợ khuyên chồng nên đọc sách in thiệt nhiều nếu muốn làm chính trị vì sẽ gặp phải vô vàn sách “thở” muôn muôn mặt.
Đúng rồi. Nhớ xưa có cuốn “đức mẹ mặc áo choàng lông” của nhà văn Thổ Nhỉ Kỳ (mới hạ Croatia ngay chóc chấm phạt đền. hên), Xabahattin Ali. Trong đó nhờ chút thực tình mà nhân vật chính được đọc một tác phẩm cực kỳ, nói sao ta... thôi cực kỳ diễm lệ đi cho nó mùi mẽ.
Nói tới tình, thấy đói bụng, nhớ cái ông bác sỹ chuyên về dinh dưỡng nguyên là giám đốc trung tâm dinh dưỡng là bác Nguyễn Lân Đính trong một buổi gì gì đó trên ti vi có nói đại ý món ăn ngon vì trong đó có cái tình (chắc chắn là còn kờ no, agi ngon gì gì nữa...) nhưng mà câu ý của bác có tính tổng kết rất già dặn và... thông thái (bác về hiu rồi).
Vậy hoá ra tình nó mạnh quá xá há há. Thôi vậy thì mình đi nêm tình vào món ăn đây. Ai lỡ, à may mắn, ăn được thì ráng đi gieo tình khắp đông khắp đoài nghe (nhớ học nấu ăn). Dưng mà gieo gì thì cứ gieo còn chuyện cày bừa đừng quên. Đọc thì cứ đọc. Cuốn sách của mỗi người thì tự mình ên mà viết tiếp thôi. Hay dỡ gì cũng đâu thể chạy trốn khỏi đoạn kết. hay thì xuất bản... miệng, không hay thì xuất bản... mạng, không dỡ không hay thì đem về cho chúa đọc.
Viết tiếp đơi!
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai
(trịnh)
Có phải ý anh là có gặp ai trong đời thì nhớ học nấu ăn đúng ko anh? đừng quên đem theo kờ no, agi ngon nữa đúng không? hihihi. Cuốn sách anh đang xuất bản... mạng đó anh có biết hay là không? hehehe.
ReplyDelete2Bam... Học nấu ăn sẵn để gặp ai cũng bắt... nhai thử, đừng quên đem theo một chút tình để bắt nhai tiếp! Trời giờ mới biết, hèn gì đọc lại thấy dỡ hoắc.
ReplyDeleteDuoc, khi nao gap anh Tete em ap dung thu coi sao. hehehe.
ReplyDelete