Hôm nay trời nhẹ lên cao
Tui pùn ko biết zì sao tui bùn (phóng trích)
Hôm mai trời nặng ngang pùn
Tui buồn... nếu biết zì sao, chít lun.
Mốt trời chả ì chả cao
Tui buồn vì sợ hư sao nỗi pùn
Mốt mốt thiên hoá trời cao
Tui ơi tha thẩn hun hao bùn pùn
Pùn dài hun hút như đầm... bùn.
Đời là bể khổ
Tui biết
Tại sao khổ
Tui biết
Cách hết khổ
Tui cũng biết
Vậy mới zữ!
Mà không làm được
Vậy mới... hiền đến ngược ngaọ
Đọc lại, đọc đi
Tự nhiên thấy zui zẻ zô ziên... zì đâu
Xài thành một chiều hiu hắt,
Tài tử tài tình tự tôn thiên thi tưạ tấm thông tư
Đã ký
TB: Chít! Thơ mà hay còn hơn vè như thế ni lỡ trời đất ghen thì còn gì thân má hồng hồng màu đồng... đen rưng rức tươi mát.
Tự nhiên thấy zui zẻ zô ziên... zì đâu--> chac luc do nhin mac cuoi lam nhi? hehehe.
ReplyDeleteĐời là bể khổ, tình là dây chun mà anh. Buồn
ReplyDelete2Bam... lúc nào nhìn cũng mắc cừi hết trọi à nghe!
ReplyDelete2Duong... ngừi ta đang kể chiện zui tự nhiên bùn chi cho mất zui vậy nè, hè hè
Chiện zui, đọc lui đọc xuôi đọc dọc, hổng hiểu... Buồn, KKAKA
ReplyDeleteChiện zui, đọc lui đọc xuôi đọc dọc, hổng hiểu... Buồn, KKAKA
ReplyDelete