Ngồi ngẩn tò te tí vội hú hí với lời thầy dạy.
“Sống thà để người ta ghét đừng để người ta khinh”.
Thầy có cực đoan quá không thầy ơi.
Tổ tiên cũng có dạy đi cho người ta nhớ, ở cho người ta thương, dỡ dỡ ương ương chỉ tổ người ta ghét.
Vậy em cứ đi rồi ở chứ đừng sống vậy thì vừa được nhớ vừa được thương thầy ha. Nói nghe thấy ghét. Hèn gì em thấy ai nhòm em cũng lom lom hay chỉ nhòm bằng mấy cú nguýt dài sòng sọc... ít ra em cũng làm được 1 vế thầy dạy.
Lại có thầy biểu: “có thể nói xấu phụ nữ nhưng không được nói phụ nữ xấu”.
Thầy thiệt là ga lăng và duy mĩ mà cũng hơi bị... điêu (em xin lỗi thầy, hì).
Cô biểu: “cái đẹp của con cóc đực là con cóc cái”, ối cô là con cóc sao (em xin lỗi cô, hic).
Thôi em ráng si nghĩ để bữa nào, vật đổi sao dời, biết đâu được làm thầy thì cũng có một câu đút kết cho học trò để sau ni khoe với mọi ngừi.
Bi giờ ngừi ta nói thầy: điêu, cô: con cóc. Sau này không biết thầy cô được ví là gì nữa ta? Nếu vật đổi sao dời bít đâu A. Tete làm thầy, anh nhớ trị tội ngừi nèo nói thầy cô vậy nghen. hihihi
ReplyDelete2Bam... bi giờ, xưa, mai kia lũ đứng kề quỷ, ma cũng vữn ví von thầy cô thui, quan trọng là ví gì ví dưng vẫn kính trọng, nghe lời. Nếu mà được làm thầy (quyết không làm cô) thì nghe ví còn khoái nữa, hi!
ReplyDelete