Đó không phải là “Cuộc chia ly màu đỏ” như trong sáng tác của nhà thơ Nguyễn Mỹ viết vào năm 1964 (ai thích thì coi nguyên bài ở phần bonus).
Đó đơn giản chỉ là cuộc chia tay với người đồng nghiệp. Nguyên nhân cũng đơn giản: bạn ấy tìm được công việc phù hợp với định hướng phát triển cá nhân hơn. Nói nôm na là công việc yêu thích để làm chứ không phải vì trách nhiệm mà làm như hiện thời. Hoan hô bạn. Ủng hộ bạn luôn. Tôi cũng đã từng chia sẽ với các bạn đồng nghiệp khác là sự thay đổi nào cũng hết sức khó khăn, thậm chí là đau đớn dù không đến nỗi bi kịch như “có cuộc hoá thân nào chẳng nỗi đau” nhưng cá nhân tôi lấy hết sức mình để hoan hô điều đó. Vì nó đẹp theo nghĩa dũng cảm. Vì nó mạnh mẽ theo nghĩa không sợ hãi. Chân trời bao la chỉ dành cho những người dám dấn thân.
Dù vậy. Với thân phận của kẻ ở lại, tôi tiếc. Tiếc nhiều. Được làm việc với những người có trách nhiệm với bản thân, với công việc, với lời nói của mình là một điều sung sướng, một diễm phúc và đôi lúc là một ân huệ... Họ không làm cho thế giới toàn màu hồng, đơn cực nhưng làm tôi tin vào sự tồn tại của người tốt, của những giá trị con người hay như một tác giả đã viết rất hay là phẩm hạnh. Phẩm hạnh của người lao động.
Cám ơn bạn đã cho tôi thời gian được cùng làm việc.
Bạn lên đường may mắn.
Tuy lời chúc hơi hoa mỹ vì bạn không phụ thuộc vào may mắn nhưng cứ nhận đi ha, tình cảm mà. Tôi tin bạn không sợ khó khăn nhưng cũng muốn chia sẽ với bạn một ý mà tôi thấy rất hay của ông Nguyễn Trần Bạt là sẽ có đôi mắt xanh nào đó nhận biết được giá trị của bạn.
Đi thật xa.
Bay cao.
Bạn ơi!
***
Tôi định viết một entry khác nhưng tự nhiên entry này lại đến trước và gợi nhớ liền tới bài thơ này, vì thế có khập khiễng các bạn bỏ qua. Chữ chia ly nghe có vẻ bi kịch nhưng tôi thích bi kịch hoá vấn đề nên nếu các bạn thấy khập khiễng thì cũng hạ cố bỏ qua luôn cho nó phóng khoáng.
Cuộc chia ly màu đỏ”,
Nguyễn Mỹ
Đó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ.
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh, nóng bỏng, sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai…
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đã toả sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn còn ngời trên những lá si
Và người chồng ấy đã ra đi…
Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói, tôi nghe những tiếng thì thào
“Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau…”
Nhưng tôi biết cái màu đỏ ấy
Cái màu đỏ như màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét…
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly…
1964
Chia se voi tam chan tinh cua bac TeTe! Chuc nguoi ra di vung buoc!
ReplyDeleteA! Nho co cai banh cuu doi ( bua trua chua an) ma minh biet dc nhan vat trong tam tinh cua bac T. Nghiem ra, thuyet duy vat bien chung cua C.Marx co ly!
To Đại bàng: em đọc blog anh từ lâu, nhưng hôm nay em thực sự thực sự không thể "hiện hình", bởi em rất ư tâm đắc với câu nói của anh: "Nguyên nhân cũng đơn giản: bạn ấy tìm được công việc phù hợp với định hướng phát triển cá nhân hơn. Nói nôm na là công việc yêu thích để làm chứ không phải vì trách nhiệm mà làm như hiện thời. " và "Họ không làm cho thế giới toàn màu hồng, đơn cực nhưng làm tôi tin vào sự tồn tại của người tốt, của những giá trị con người hay như một tác giả đã viết rất hay là phẩm hạnh. Phẩm hạnh của người lao động."
ReplyDeleteTo người đồng nghiệp: Cố lên chị nhé. Em ủng hộ chị dẫu biết chị đã quyết định ra đi từ bữa ănn buffet với em gái xứ Huế.
"sẽ có đôi mắt xanh nào đó nhận biết được giá trị của bạn", bạn cần biết cách thể hiện khả năng của mình với đúng người/lúc, nhưng nhớ thể hiện một cách tự nhiên, không cần thủ thuật/đoạn :-)...
ReplyDeleteChà! nói không phải mê tín chứ từ khi minh vao comment blog TeTe thi sôi nổi hẳn ra! Bác Tê phải đãi BCT mới dc!
ReplyDelete2 Ba cu... duy vật biện chứng có lý dưng duy tám mới có tin; riêng duy tâm thì không mê tín vì trước ba cu tin đã có còm của má của con ba cu tin.
ReplyDelete2 Duong... đúng là không thể không không hiện hình, ha ha.
2 Tuyen không khó đến nổi phải cần biết cách vì nó tự nhiên như bản chất gòy.
ặc ặc, hichic, keke, hehehe, hahaha, hô hô hô
ReplyDeleteMỗi một người đi mà sao bác xúc động đến thế!
Nếu tui mà có cảm xúc như bác, chắc ngày nào tui cũng phải viết blog chia ly :P
IMO
2 Tom... phải chi ngày nào cũng có ngừi đi tui lại có đều đều en tri; tức nhiên đó hổng phải là ngừi chia cũng được, ly cũng tốt (ờ tui iếu đuối wá ha Tom).
ReplyDelete