Monday, 28 April 2008

light drawing




Ảnh ni chụp chế độ đêm, huơ tay hướng vào hai bóng đèn của bộ đèn sạc gắn chết ở các toà nhà văn phòng để chờ cúp điện là sáng cái bụp (thấy có cúp mà có sáng gì đâu).

Ấy là nhơn đọc bài Đặng Hào và nhiếp ảnh “gợi ý” trên tuổi trẻ http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=248674&ChannelID=119, đâm ngứa tay. Hèn gì gãi ra trái tim ngược.

Nhớ lâu rồi có một ảnh chụp cụ pablo dùng nến vẻ hình gì đó rất ấn tượng, tìm goài ko được lại được ảnh dưới và một số ảnh khác. Coi chơi.

Picasso

Lượm (mượn của bác nào đó trên web):

Camera light drawing hearts from a dining room chandelier

Ảnh dưới thì hình như dùng kỹ thuật multi flash.


Wednesday, 23 April 2008

Biết thì thưa thốt, không biết thì... thề thốt




Vạn thế sư biểu tức là thầy giáo nhân dân toàn thế giới có hiệu lực đến 10.000 thế hệ (nói kiểu bi giờ là ten thousands generations) là đức Khổng Tử (tên khai sinh là Khổng Khâu) có biểu (sư biểu mừ mấy em) trong sách Luận ngữ là: “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri. Thị tri dã”, anh cũng ngu chít luôn mấy cái chi hồ giả dã ni nhưng may mà nhiều học giả đã dịt sẵn: biết nói là biết, không biết nói không biết, chính là biết!

Bên tây (thực ra là Hy Lạp) thì cụ Socrates nói thẳng nói thực hơn “Tôi biết là tôi không biết gì hết”. Potay. Vậy đó, nhiều lúc (xảy ra goài), có nhiều chuyện anh không biết nhưng nếu có em nào thỏ thẻ hỏi han anh vẫn mạnh miệng kêu, xời, tưởng gì, biết lâu gồi mấy em. Anh bị bịnh. Sỹ. Ninh thọ tử bất ninh thọ... quê, sợ quê hơn sợ chết, chứ sợ nhụt hơn sợ chết là xưa, là chiện nhỏ và chỉ dành cho mấy tên, ấy mấy vị hảo hán lương sơn bạc thui. Anh là hảo hán ăn lương hàng tháng. Chuyện!

Trường hợp đó là chiện mấy xếp hỏi thì anh còn nổ banh phòng họp lun (phải tận dụng cơ hội). Lỡ làm hổng được hay làm như... kít, anh đổ thừa. Thiên tai, lạm phát, WTO, tại tụi nó, tại cơ chế, tại, bị, zì zậy, chấm chấm chấm. Phải biết thuyết minh mấy em à. Đó là trường hợp anh không biết mô tê răng rứa. Anh mà biết sơ sơ, kiểu mà mấy ông sư biểu khác kiu là biết đủ để nguy hiểm thì còn ngon ăn. Như ăn cháo. Anh cũng thấy câu nhiệt tình cộng... (hổng nói đâu, ngại) chỉ đúng sơ sơ. Anh tình nhiệt, đầu óc... (ko nói, ngại chít) chỉ có chưa biết rõ thôi. Vậy thì phải bằng mọi biện pháp huy động tổng lực tài nguyên cơ quan, tổ chức để vận hành, đẩy công việc chạy ào ào mới kịp với thời tàn cầu hoá chứ. Đúng không. Lỡ có sự cố xảy ra do anh (cả mấy ngừi khác nữa chứ bộ trốn hả) hiểu biết có hạng, ờ có hạn mới đúng, thì sao phải tô đen, thì sao phải tragedy. Cứ giải quyết. Chắp vá cũng được. Chùa rách còn có phật vàng kìa.

Ta cứ rút kinh nghiệm. Tốt.

Nói vậy thôi. Có chuyện anh biết rõ. Tức là expert í. Anh cóc cần làm. Không nói lun. Anh đứng ngoài phản biện. Tức là ai lỡ làm sai (nó cố ý đó) anh quy trách nhiệm liền. Nâng quan điểm cho nó chít. Ko thể chấp nhận được kẻ vô trách nhiệm, có hỉu biết mà gây hậu quả (dù chả nghiêm trọng quái gì). Nhân dân rất sáng suốt. Anh được ủng hộ, hoan hô cái chắc. Nếu bè lũ chúng nó (các bạn ấy, phải thân thiện và có tinh thần team) làm đúng. Anh phải khen. Hẵn nhiên. Phải khen thiệt bụng. Chính xác. Phải khen kịp thời: “mấy bạn hay à nghen, chuyện ai làm cũng được mà mấy bạn cũng làm thành công lun. Hoan hô”. Bộp! Hổng phải anh vỗ tay đâu. Đứa nào đểu thiệt. Nó ném cùi bắp còn dính nước miếng vô mỏ anh.

Chắc cú lun là đứa này chắc có features giống anh. Anh có biết là châm ngôn có nói ngừi ta thường ghét ai giống mình. Nghiệm với bản thân anh thấy đúng. Cẩn thận anh ơi.

Đã vậy anh chả thèm chia sẻ thêm. Anh đi họp với mấy xếp về hội nghị “chia sẻ và bồi dưỡng hiểu biết cho tất cả những ai có hiểu biết nhằm tăng cường và đẩy mạnh hiệu quả hoạt động của toàn hệ thống, thúc đẩy mọi người có hiểu biết và chưa hiểu biết tiến lên xây dựng một môi trường làm việc thân thiện, thẳng thắn, cộng lực như anh em trong một nhà mà không bôi mặt đá đít nhau”.

Bai.

Tip: mí em biết quy luật (rule) mợc phi không? Không thì bữa khác anh chỉ, giờ đi thiệt kẻo trễ giờ, hạng first cờ lát hết chỗ!

Thursday, 17 April 2008

Ứ, em chả chả




Tính anh rất hay giận. Tức là tính anh rất hay dỗi. Tức là tính anh rất hay lẫy. Tức nghĩa là tính anh rất hay tức... tới tối. Thôi. Tóm lại là đừng chạm vào anh (không phải là gently touch, tê).

Ai phản đối lời vàng ý ngọc của anh: giận liền.

Ai không phản đối cả lời lẫn ý nhưng làm trớt quớt: giận ngay.

Ai chê anh xấu xí (xấu thiệt): giận lun.

Ai khen anh đẹp lão (đẹp thiệt): không lẽ hổng giận.

Ai chỉ trích con người pơ phẹt của anh (tự đánh giá): cành hông là ít.

Ai không thèm chạm vào anh: tức chít.

Ai chạm từ nhẹ, qua vừa vừa đến mạnh: tím mặt.

...

Ai ghét anh: không thèm dòm mặt.

Ai thương anh: không cần thương hại.

Anh không bằng lòng với chính mình: giận thân.

Anh không bằng lòng với bất kỳ thứ gì ngoài mình: hận đời đen bạc, hà hà.

Cứ gõ hoài chắc còn quài quài. Vậy thì anh sống với ai. Ờ kệ anh. Anh sống mình ên. Như lá vàng, như mây bay, như gió thoảng, như tóc mây, như ráng chiều. Như con sâu. Gớm chít.

Nhiều lúc, ngừi đẹp thì giận càng đẹp. Anh không đẹp nhưng khi anh giận anh vẫn cảm thấy mình đẹp một vẻ đẹp cuồng nộ. Nên anh khoái giận dỗi gì đâu, á há! Còn nhiều điều thống khoái lắm. Giận tự nhiên thấy mấy đứa khác ngu dễ sợ nên rất chi là có cảm giác chỉ mình thông thái, thiệt là... Yo most. Giận tự nhiên thấy ai cũng xấu hoắc chỉ mình giống giai nhân, thiệt là tự tin... suốt cả... phiên giận hờn. Đã vậy anh không thèm nói chuyện nên chả tốn nước bọt (theo đạo lão giữ được nước bọt rất tốt cho nguyên khí). Anh cũng chả thèm dòm mặt (xấu đau xấu đớn, mấy em biết mà) đỡ mỏi mắt. Lỡ có tình cờ chung lối đi toa lét anh thà nhịn còn hơn gặp nó (hơi tức bụng)... Anh về ôm ấp nỗi giận với cảm giác thiệt khó tả: vừa kiêu kỳ, vừa xót xa, vừa khinh bạc vừa hơi xì chét hay trầm cảm (cho nó mốt và tân kỳ).

Ôi.

Con thú bị thương vừa đẹp vừa dễ thương.

Nói chung. Anh cắt dây chuông. Cấm cửa. Mặc cho Lan Điệp sầu ai Lan Huệ héo. Anh cũng héo qoeo nè. Nói theo ngôn ngữ cầu kỳ cục là Đứt Truyền Thông. Không nối. Bỏ.

Anh cũng nói luôn là anh không nhờ vả ai giải cơn giận. Anh khoái chàng Trương Chi vì giận thân, giận đời, giận tùm lum (chắc cú lun) mà tim hoá thành cục ngọc để sau này được gọt thành chén ngọc đó. Vậy mà không gìn vàng giữ ngọc để có mỗi giọt nước mắt của Mỵ Nương mà... nguôi ngoai thành nước. Hay.

Vậy mà có ngừi kêu giận là bịnh. Tức chết. Giận thiệt. Ứ tin.

Mấy em đọc thử để gíup anh phản đối cái tác giả này. Anh trích đoạn nhỏ xíu bên dứi nè:

***

Dập Tắt Lửa Giận
Cứu Căn Nhà Cháy

Khi ai làm cho ta giận thì ta khổ. Ta muốn nói một câu hay làm một việc gì đó để cho người kia khổ, nghĩ rằng làm như thế thì ta sẽ bớt khổ. Ta tự bảo: “Tôi muống trừng phạt anh. Tôi muốn làm cho anh đau khổ vì anh đã làm cho tôi đau khổ. Thấy anh đau khổ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Rất nhiều người có xu hướng hành động một cách trẻ con như vậy. Sự thật là khi ta làm cho người kia đau khổ thì người ấy sẽ trả đũa bằng cách làm cho ta đau khổ thêm. Kết quả là leo thang đau khổ cho cả hai bên. Đáng lẽ ra thì cả hai bên đều cần tình thương, cần giúp đỡ. Không ai đáng bị trừng phạt cả.

Khi ta giận, khi một ai đó làm cho ta giận thì ta phải trở về với thân tâm và chăm sóc cơn giận của mình. Không nên nói gì hết. Không nên làm gì hết. Khi đang giận mà nói nănh hay hành động thì chỉ gây thêm đổ vỡ mà thôi. Phần lớn chúng ta không làm được điều đó. Chúng ta không muốn trở về với tự thân. Chúng ta chỉ muốn theo đuổi người kia để trừng phạt.

Nếu một cái nhà đang cháy thì việc trước nhất phải làm là chữa cháy căn nhà chứ không phải chạy theo đuổi bắt người đốt nhà. Nếu chỉ lo chạy theo người mà ta nghi là đã đốt nhà thì căn nhà sẽ cháy rụi trong khi ta chạy theo đuổi bắt người kia. Như thế là không không ngoan. Phải trở về dập tắt lửa trước đã. Vậy thì khi giận, nếu tiếp tục đối đầu, tranh cãi với người làm cho ta giận, nếu chỉ muốn trừng phạt người ấy thì ta đã hành động y như người chạy theo người đốt nhà trong khi căn nhà của ta đang bốc lửa.

...

***

Hết trích “ANGER (Wisdom for Cooling the Flames)”, giá 28.000VNĐ.

Friday, 11 April 2008

Chia ly




Đó không phải là “Cuộc chia ly màu đỏ” như trong sáng tác của nhà thơ Nguyễn Mỹ viết vào năm 1964 (ai thích thì coi nguyên bài ở phần bonus).

Đó đơn giản chỉ là cuộc chia tay với người đồng nghiệp. Nguyên nhân cũng đơn giản: bạn ấy tìm được công việc phù hợp với định hướng phát triển cá nhân hơn. Nói nôm na là công việc yêu thích để làm chứ không phải vì trách nhiệm mà làm như hiện thời. Hoan hô bạn. Ủng hộ bạn luôn. Tôi cũng đã từng chia sẽ với các bạn đồng nghiệp khác là sự thay đổi nào cũng hết sức khó khăn, thậm chí là đau đớn dù không đến nỗi bi kịch như “có cuộc hoá thân nào chẳng nỗi đau” nhưng cá nhân tôi lấy hết sức mình để hoan hô điều đó. Vì nó đẹp theo nghĩa dũng cảm. Vì nó mạnh mẽ theo nghĩa không sợ hãi. Chân trời bao la chỉ dành cho những người dám dấn thân.

Dù vậy. Với thân phận của kẻ ở lại, tôi tiếc. Tiếc nhiều. Được làm việc với những người có trách nhiệm với bản thân, với công việc, với lời nói của mình là một điều sung sướng, một diễm phúc và đôi lúc là một ân huệ... Họ không làm cho thế giới toàn màu hồng, đơn cực nhưng làm tôi tin vào sự tồn tại của người tốt, của những giá trị con người hay như một tác giả đã viết rất hay là phẩm hạnh. Phẩm hạnh của người lao động.

Cám ơn bạn đã cho tôi thời gian được cùng làm việc.

Bạn lên đường may mắn.

Tuy lời chúc hơi hoa mỹ vì bạn không phụ thuộc vào may mắn nhưng cứ nhận đi ha, tình cảm mà. Tôi tin bạn không sợ khó khăn nhưng cũng muốn chia sẽ với bạn một ý mà tôi thấy rất hay của ông Nguyễn Trần Bạt là sẽ có đôi mắt xanh nào đó nhận biết được giá trị của bạn.

Đi thật xa.

Bay cao.

Bạn ơi!

***

Tôi định viết một entry khác nhưng tự nhiên entry này lại đến trước và gợi nhớ liền tới bài thơ này, vì thế có khập khiễng các bạn bỏ qua. Chữ chia ly nghe có vẻ bi kịch nhưng tôi thích bi kịch hoá vấn đề nên nếu các bạn thấy khập khiễng thì cũng hạ cố bỏ qua luôn cho nó phóng khoáng.

Cuộc chia ly màu đỏ”,

Nguyễn Mỹ


Đó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ
Tươi như cánh nhạn lai hồng
Trưa một ngày sắp ngả sang đông
Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ.
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ
Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa
Chồng của cô sắp sửa đi xa
Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh, nóng bỏng, sáng ngời
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai…
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đã toả sáng những tâm hồn cao đẹp!
Nắng vẫn còn ngời trên những lá si
Và người chồng ấy đã ra đi…
Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế
Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ
Gió nói, tôi nghe những tiếng thì thào
“Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau…”
Nhưng tôi biết cái màu đỏ ấy
Cái màu đỏ như màu đỏ ấy
Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi
Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người
Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp
Một làng xa giữa đêm gió rét…
Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi
Như không hề có cuộc chia ly…

1964

Friday, 4 April 2008

Cái RỐN




Mở ti vi. Đảo kênh.

Chộp được bộ phim đang chiếu nửa chừng. Thấy Jack Nicholson đóng. Coi tiếp.

Vậy mà hay.

Wolf (1994).

Ông bác Nicholson này (nay đã 71 tuổi) thiệt là “quậy”. Mắt sắc rất biểu cảm nhất là những tình huống nhiễu nhại. Miệng rộng rất “đểu” khi cần cười như vậy. Phim có đoạn run rủi sao Will Randall (Nicholson đóng) với Laura (Michelle Pfeiffer) bất đắc dĩ lại phải ăn tối với nhau (biết đâu Laura làm bộ vậy thôi) dù trước đó có nhiều đụng chạm (nghĩa đen và bóng). Đoạn đối thoại sau dịch lại theo quotes chứ ko nhớ nguyên văn được dịch trên tivi (chắc cũng ko hay hơn đâu, kiểm chứng tại bonus).

...

R: cô làm nghề gì?

L: tại sao ông lại cần biết?

R: Không. Tui chỉ muốn có cuộc trò chuyện lịch sự thui.

L: việc quái gì em đây phải nói.

R: cô hổng biết hả, tui biết hiện thời cô thích điều gì đó nghen. Cô rất đẹp và cô nghĩ tụi đàn ông chỉ quan tâm cô vì cô đẹp nhưng cô lại muốn bọn họ bị thu hút vì con người thật của cô kìa. Oái oăm là ngoài sắc đẹp, cô chả có điểm quái nào thực sự hấp dẫn. Cô thô bạo, cô thù địch, cô khinh khỉnh, cô xa cách. Tui biết thiệt ra cô muốn có gã nào đó nhìn xuyên được tất cả điều đó để thấy được con người thực của cô nhưng nguyên nhân duy nhất khiến chả có thằng cha nào bỏ công để nhìn xuyên những điều đó là vì cô đẹp. Trớ trêu, ha? Nghe hơi kỳ cục nhưng cô chính là vấn đề của chính cô.

L: Xin lỗi. Sai bét. Bà đây chẳng có gì phải kinh ngạc về nhận xét sắc bén của chú và dễ dàng bị chú khiêu khích đâu nhé.

Vậy là tiêu lão Jack đểu. Không đâu, theo diễn tiến của phim, cô này nói zậy mà hổng phải zị. Cổ bị mềm oặt ra thì có vì sau đó cổ tâm sự loài chim biển với con chim già này nhiều lắm; rồi sau nữa cô nói cổ thích ổng. Kỳ quái một cách dễ hiểu. Có đoạn kịch tính cao trào, cha đểu này nói thiệt là... y như sách dạy là tình iu đi wa lỗ tai “Anh chưa bao giờ iu ai giống vầy. Chưa bao giờ ngắm một phụ nữ và nghĩ, nếu văn minh nhân loại sụp đổ, nếu tận thế, anh vẫn hiểu chúa muốn gì”. Đố bạn cổ nghe xong thì sao!

Cuối cùng, hai người...

Sói người, người sói.

Một ông giáo sư của Đức rất nổi tiếng từng viết, hiện ổng vẫn đang dạy cho nhiều người trên toàn thế giới (eckhart tolle) đại ý:

Bạn hiện hữu ở đây để cho mục đích thiêng liêng của vũ trụ này bộc lộ ra. Vậy ra bạn quan trọng biết dường nào!

Hầu hết mọi người đều chất chứa quá nhiều phản kháng, quá nhiều sợ hãi, quá nhiều gắn bó với kinh nghiệm giác quan, quá nhiều đồng hoá với thế giới thị hiện này nên nhiều lúc quên cả... nói cho tới luôn là thiên chúa trong chính mỗi người, thượng đế trong chính bạn, bụt tức là bạn v.v. hay giản dị hơn là hạnh phúc trong tầm chưn. Đưa chưn ra. Thấy chưa.

Trời biểu tui đừng sợ hãi là tui lại càng sợ đó ông giáo sư.

Dưng mà em cũng hơi tin ông giáo sư.

Làm được không?

*

Bonus:

Will Randall: What do you do?

Laura: Why do you care?

Will Randall: I don't. I was just making polite conversation.

Laura: I'd rather not discuss what I do.

Will Randall: You know, I think I understand what you're like now. You're very beautiful and you think men are only interested in you because you're beautiful, but you want them to be interested in you because you're you. The problem is, aside from all that beauty, you're not very interesting. You're rude, you're hostile, you're sullen, you're withdrawn. I know you want someone to look past all that at the real person underneath but the only reason anyone would bother to look past all that is because you're beautful. Ironic, isn't it? In an odd way you're your own problem.

Laura: Sorry. Wrong line. I am not taken aback by your keen insight and suddenly challenged by you.

*

Will Randall: I've never loved anybody this way. Never looked at a woman and thought, if civilization fails, if the world ends, I'll still understand what God meant.

Tuesday, 1 April 2008

Không...




Đoá hồng hồng cho nồng nả tháng tư

Đùa thôi mà thì hãy cừi ngất ngư

“Vui lên chứ, vội vàng lên với chứ”

Chả mấy chốc hấm hứ...

Thống nhất lễ.

Rồi ứ hự...

Lao động quốc tế.

Phê.

(Thề không phải không thế).