Tất nhiên không phải là thương tình ghé lại thăm tui tí coi mà. Ấy là khi có lúc mình bấm bấm trong con tắc của cái a lô rồi thương cho mình, thương cho người rồi phát huy truyền thống lên thương cho cả nhơn loài! Bao la, mênh mông wá ta.
Tui tội lỗi ơi! Cái điện thoại tội nghiệp ơi. Sao có mấy cái tên lạ quắt lạ quơ vậy nè. Đập đập vô đầu, gõ gõ cái cục gọi hoài mà đành nuốt nước miếng khan vì hổng hiểu cái nhơn vật x này gặp ở chốn bồng lai mô tê rứa. Cũng có nhiều cái tên không cần đập gõ gì cũng nhớ ngay chóc hu-I-hu.
Mà tía ơi, cả năm thậm chí cả vạn ngày chưa hề liên lạc lại. Là sao. Ai biết được. Nhiều lúc nghĩ cái con tắc trong điện thoại (cả email lun) sao giống cái ngã tư, răng giống cái sân ga hay ghế đá công viên ghê. Kẻ đến, bạn đi, gặp trong chốc lát (không tính mấy đứa gặp hoài đến phát... ói – hê, cho kịch tính) nhưng dấu tích đã gần thành trầm tích.
Nhiều người đã đi xa tít tắp mà không dám xoá vì thấy tiêng tiếc vì thấy hơi ngài ngại y như nếu xoá mất thì làm đau họ; tưởng như xoá mất thì mình can thiệp vô quá trình trầm tích hoá, biến thành mẫu hoá số (không hoá thạch được). Nhiều lúc thấy vô tình wá bấm số gọi cho vài người bạn thân để hỏi thăm bâng quơ mà y như báo tin mừng là tau còn đây nè mi (mấy đứa này cũng hoảng hốt khi tự nhiên có cuộc gọi trớt quớt).
Trời chạy đi đâu vậy mấy người. À thì cứ đi loanh qoanh cho đời mỏi mệt!
Nhớ nghĩ, rồi nghỉ.
Có lúc nào nghe tiếng chim sẽ rơi thảng thốt hay tiếng gió run rẩy như sợ những luồng xe vun vút xé toạc cả hàng me.
À lô.
Sao đọc cái subject này nghe wen wen, nghe nó thảm gì đâu í. Đọc tiếp, đọc nữa thì thảm thiệt but cũng dễ xương hì hì. OHAYOUGODAIMASU.
ReplyDelete2lan... Thì ai cũng từng hành nghề ni nên ai cũng nghe wen, hè hè. domoarigatogozaimashita.
ReplyDelete