Tuesday, 30 October 2007

Em vào Harvard!




Bạn đã nhận được học bổng chương trình thạc sỹ quản trị kinh doanh của đại học Harvard, chúc mừng! Trời quả là điều quá sức mong đợi của em...

Vậy là em khăn gói quả mướp đến thăm trường theo lời mời của bà giám đốc chương trình trước khi nhập học vào niên khoá 2008. Ngày xưa Thanh Tịnh bảo “mỗi năm cứ độ thu về...” nhưng em học như con vẹt, đọc toe toét mà chỉ thấy trong lòng ảo nảo vì đã hết những ngày bắn chim, bắt chuồn chuồn, vặt cánh bướm (ác gì đâu) và sắp khải đóng phim buồn tới hai cái lục cá nguyệt với quý thầy cô bạo tàn. Sau này em mới biết thầy cô thiệt là nhân từ, thương mới cho roi cho vọt chứ (thời ý chưa có hình phạt... liếm ghế), ghê cả lưỡi! Vậy mà năm nay, đến độ chớm thu, em lại sắp được cắp sách đến trường. Nói sao hết những bổi hổi bồi hồi của kẻ học trò tuổi đã vào thu lại nhí nhảnh chân sáo vào những ngày trời xanh ngăn ngắt, lá xanh tít tắp xen những bệt vàng ươm như có ông hoạ sỹ quái quỷ nào bệt một nét đại cọ giữa trời.

Thú thiệt với các bác, em cực kỳ choáng với “thành phố” đại học này (xời tưởng chuyện gì). Tung tăng đôi chần trần (mang giày chứ) chứ hổng phải bằng chuột trên những thảm cỏ mịn màng trong nắng thu, nện gót trong thư viện hàng trăm tuổi (đi rón rén thì có) thiệt là vi vút! Ấn tượng, ấn tượng, quả là hảo đại học (chuyện này dù đã có nhiều người nói nhưng em vẫn quyết nói tiếng nói của em). Thành phố Boston có dòng sông Cheo (là dân bản địa đọc từ chữ Charles, mình thì đọc là Sạc lơ, giông giống Sạc lô) thì Hardvard và MIT nằm dọc hai bên bờ sông này.

Đầu tiên theo truyền thuyết, em vội vàng đến sờ chưn ông Harvard, vì ai đã sờ được chưn ông này đều sẽ được vô đây học (dân tây cũng mê tín hen). Để chắc ăn, em sờ luôn hai chưn (dân Việt mình hay tranh thủ, ai trách mặc kệ) biết đâu được vô đây học hai lần thì càng oai, oái! Mà thiệt ra tượng của ông này cũng khá giản dị và khiêm tốn; có điều hơi cao chứ không em sẽ ráng sờ những chỗ độc hơn biết đâu lên làm tới hiệu trưởng hay giám đốc điều hành thì bà con lại được nhờ.

Phải chi đọc được (giờ cũng chưa đọc) "Em phải đến Harvard học kinh tế" của bà mẹ Lưu Lệ Hoa truyền kinh nghiệm huấn luyện cô bé Lưu Diệc Đình vang danh khắp thế giới khi được tới ba trường đại học danh tiếng của Mỹ cầu cạnh làm sinh viên của mình thì chắc em cũng đâu có kém gì (phải tự tin chứ)!

Chắc nghĩ em con của ông vua rác, không phải nói là vua dầu mỏ nào đó ở “Hòn ngọc Viễn Đông” xưa nên bà này hướng dẫn thiệt là tận tình. Nghĩ dân phương Đông quan trọng “đất lành chim đậu” nên bả dẫn đi coi chỗ đậu trước, nghĩa là nơi ăn nhờ ở đậu đó. Nhìn chung chim bướm gì mà đậu được chỗ đó thì coi như OK. Với lại qua đây chắc bay suốt ngày thì đậu xuống chắc gì đã có thời giờ nghĩ ngợi nên chắc chỉ còn đủ sức lăn đùng ra ngu (ngủ khò). Khu này trông giản dị vậy nhưng nghiêm ngặt nghen: vô ra phải có thẻ, lên thang máy phải có thẻ (dân tây sao nô lệ cái thẻ quá trời, cái gì cũng thẻ, ta cũng bắt đầu quen với thẻ mà lại).

Xong phần duy vật, ta qua thượng tầng kiến trúc với đại biểu xuất sắc là thư viện. Bà giáo biểu là tuy có duy tu, nâng cấp, xây thêm nhưng mọi chi tiết phải bảo đảm hài hoà và giữ nguyên chất như cả 100 năm trước. Chi mà nệ cổ cho khổ vậy. Oà, vào trong mới thấy thiệt là không cổ sao có kim hay kim cổ giao duyên mới sinh ra được nhiều thứ (ai biết thứ gì).

Thôi tới đây tạm ba chấm, chầm chậm xuống hàng nghen, thông cảm.

Nếu năm sau thấy em ít viết bờ lốc, thấy nhớ em thì vui lòng dùng điện thư liên lạc nghe (chắc tại em bận học quá thôi mà, hay lo ăn chơi nhảy múa ai mà chắc). Nhưng biết đâu nhờ được khai sáng đầu óc, em lại viết toàn bằng tiếng ăng lê thì cũng đừng phiền hén. Bờ lốc cũng phải mang tính gờ lô bôn cho nó có khí chất nhân loài.

(Ráng coi tiếp tập sau hen...)

Wednesday, 24 October 2007

Linh tinh lang tang nhăng cuội




Giữ lời hứa khó quá nghe mấy người! Đã gần hết một con trăng mà vẫn chưa làm được, hic – rằm trước đến rằm nay mới xong.

Quà tặng đã hứa thực ra chỉ là mấy tấm hình “vớ” được nên mời coi cho vui, biết đâu có dịp các bạn tận hưởng thì nhớ kể cho tui được ké.

Trung thu ở China Town thiệt tình là không đi hết vì nó kéo dài từ Clarke quay (kiểu như bờ kè kênh Nhiêu Lộc của mình í) cho đến hết phố South Bridge. Nhòm ngoài thấy xanh xanh đỏ đỏ, tươi tắn ánh đèn đô hội nhưng vô phía trong thì cũng như chợ Bến Thành thôi (thiệt đó). Định lúc cuốc bộ về sẽ chụp mà đi hết nổi. Đã vậy taxi cũng khó đón vì bên đó hổng phải cứ ngoắc ngoắc là có chú tấp vô mà phải xếp hàng ở những nơi có biển “taxi queu” với dòng người dài dằng dặc như xếp hàng mua gạo ngày xửa. May có một chú trả khách ngay biển stop nên tui xông lên ngồi luôn rồi nói địa điểm. Chú í nói Ok nhưng mà mi phải trả cho tớ theo giá booked taxi. Là sao. Là gần gấp đôi queued taxi. Thôi hỏng thể keo kiệt trong lúc kiệt sức nên thà đóng góp cho sự phát triển của hiệp hội taxi của chú cho xong. Mà chú này không biết có là hội viên hội chị em không lại còn nhiệt tình quảng bá “ra geylang chơi hông”. Thôi đi ba xi (là ông ba lái taxi)!

Cổng chào

Chùa Răng Phật (Phật Nha Tự - Buddha Tooth Relic Temple and Museum)

Đây là chân dung về đêm của nhà hát “trái sầu riêng” nổi tiếng mà Duyên dáng Việt Nam từng thuê để diễn hồi tháng 8 năm nay (charming vietnam gala). Đúng là đêm có ánh đèn nên trông ăn đèn thiệt. Nó chính thức mở cửa vào 12/10/2002, tên đầy đủ là Esplanade – Theatres on the Bay, nằm ngay cửa sông Singapore với hình dáng hai vỏ sò. Nhòm kỹ mà phải thêm chút tưởng tượng thì cũng hơi giống con chem chép nổi tiếng với món chem chép mở hành. Có điều chắc đây là chem chép biến dị nên mập ú ù u ha. Hổng cần tưởng tượng thì nó giống như hai miếng vỏ sầu riêng đứa nào ăn xong vất bịch ra cửa sông chắc để chống muỗi!

Dù vậy chân dung trần trụi ban ngày của nó vẫn đẹp zị. Nhất là khi án ngữ, ngạo nghễ nhìn ra mặt sông lặng ngắt được khắc dấu bằng nét phác của sóng sau con tàu đang lướt đi và cảng container thuộc loại lớn nhất thế giới.

Nhìn từ tầng 42 của khách sạn.

nhìn từ tầng 22 của toà nhà đối diện (chụp qua cửa kính)

Tuy mục đích rất là nhân dân: trung tâm trình diễn nghệ thuật dành cho tất cả mọi người nhưng dân đen như tui chắc gồng mình lắm thì cũng được rón rén vô hàng ghế bét zèm rồi dùng ống nhòm thưởng thức. Giá bèo nhất cho duyên dáng VN là 48$ S (cỡ 500k), diễn trong concert hall (có 1.600 chỗ ngồi hà). Nói vậy chứ với thu nhập của dân sing thì chắc là ok, với lại cũng có nhiều sô miễn phí.

Động thổ 11/1996 vậy là sau khoảng 6 năm là hoàn tất (chắc hổng có sửa tới sửa lui đâu). Nó đã đón được 7 triệu khách tính đến nay, chà có cái nhà hát chem chép mà còn đông khách hơn số khách du lịch tới VN trong thời gian tương đương ha, kỳ hén. Muốn tham quan hông, đó 8$ và mất 45 phút quay lòng vòng. Tất nhiên, là tui dek thèm đi (bày đặt sĩ diện). Đã vậy trong này còn có biết bao là máy hái tiền của khách nào là Esplanade Shop nằm trong Esplanade Mall, nhà hàng, club...

Đừng tưởng chơi à nghen, tập đoàn quản lý nhà hát này rất “prồ” - đương nhiên - nêu rất rõ tầm nhìn, nhiệm vụ, giá trị. Thấy hay quá (I như giáo trình về marketing) nên tóm tắt một số điểm hầu mấy người nè:

Chúng tôi tôn trọng khách hàng và chịu trách nhiệm bảo đảm nhu cầu của họ được thoả mãn, mang lại những gì đã hứa và vượt quá mong đợi (xì, tụi tui cũng nói y vậy mà).

Luôn dùng tinh thần “ok có thể làm được” mọi lúc, luôn nhắm đến làm đúng mọi chuyện ngay từ đầu nhưng không quên tìm kiếm những cách mới để làm mọi chuyện tốt hơn.

Luôn tìm kiếm ý tưởng mới và cam đảm chấp nhận rủi ro, nếu do hạn chế thì cũng chấp nhận thất bại như là một phần của quá trình học hỏi. (Vẻ, chúng ta đây thấy rủi ro vẫn ok nè, rút kinh nghiệm rồi để đó chứ gì).

Tận dụng mọi cơ hội để “rán sành ra mở” từng đô một.

Mọi quy trình luôn đơn giản và trôi chảy.

Văn hoá học: đầu tư vào đội ngũ, học hoài và tự hoàn thiện sẽ là một phần bản chất trong văn hoá của chúng tôi. (Bằng học, học nữa, học mãi hông?)

Chúng tôi là một đội

Trên tất cả, chúng tôi là một đội nên.

. luôn hỗ trợ và kính trọng nhau

. không bao giờ bỏ đồng đội khi cần thiết

. chấp nhận bất đồng. Kính trọng mọi quan điểm

. luôn có khoảng nghỉ dù đang lúc tốt hay xấu

. Duy trì mọi kênh truyền thông mở ở mọi cấp, mọi lúc

. ăn mừng mọi chiến thắng

. đưa sự say mê và niềm vui vào mọi chuyện

Tốt bụng, nhiệt thành, nhất quán và bình đẳng sẽ là những giá trị nền tảng.

Thôi tạm biệt hai cái vỏ sầu riêng nhiều chiện.

Đã vậy lỡ chụp dính cái bánh xe đạp mà dân sing kêu là singapore flyer nên nói luôn. Cảm hứng của họ là tạo ra biểu tượng đất nước kiểu như tháp Eiffel hay London Eye (cũng cái bánh xe đạp), nói đại là cọp dê của dân ăng lê đi! À nói là phát huy ý tưởng chứ hỉ: london eye cao có 135m còn mấy chú sing cao đến 165m (cỡ toà nhà 42 từng), thẳng đứng y như dựng ngược chiếc xem đạp rồi nhòm cái bánh trước ý, còn của dân anh thì nghiêng nghiêng (chắc cho có cảm giác chuếnh choáng).

Thấy cái bánh xe nhỏ xíu kia hông!

Nguyên cái bánh xe có 28 con nhộng, mỗi con chứa được khoảng 30 người (4x7m), hê cũng như xe 30 chỗ chất lượng cao của ta thôi. Quay một vòng 30’. Vé có 29,5$ (london tới 20 bảng lận) thôi. Ở trển thấy được nào là toàn Singapore (từ sân bay Changi đến đảo Sentosa (kiểu như đầm sen nhà mình á), Malaysia và Indonesia (hổng biết thiệt hôn). Vậy là ta coi hát ở esplanade xong qua đây quay vòng vòng rồi vô sòng bài cho biết thế nào là đen tình đỏ bạc (2009 sòng mới xây xong) vì tất cả trong một khu. Nghe đâu bánh xe đạp nì tới gần giữa 2008 mới hoàn tất mà giờ đã bán vé trước; còn hứa là biết đâu làm xong sớm thì các bạn có thể ăn một cái valentin trên trời. ngon hơn thì thuê nguyên con nhộng để hai người thoải mái tâm tình (1.500$), ăn chơi ai lại sợ tốn kém – ai mời tui thì nhớ thông báo sớm nghen.

Friday, 5 October 2007

Khen




Bữa nọ tui lọ mọ lê tấm thân cường tráng, chắc như bánh tráng xuống phố Tàu ăn tối. Dân mình nghèo, mình thì cũng wá... giàu nhưng keo được lúc nào đỡ lúc đó, phòng khi trúng số mà thiếu mấy hào thì cũng có khoản góp vô cho đủ bạc tỷ trưng coi chơi. À mà nên mở ngoặc chút là phố Tàu của cái xứ đòi làm global hub í chứ hổng phải quận 5, hochiminh city, chảnh. Mà hổng biết tui có bịnh ghiền phố Tàu hay không chứ tới xứ nào cũng ráng lết ra đó coi có hàng... giá rẽ hay khuyến mãi hông! Tiện thể ăn luôn cho nó khoái khẩu.

Nhiều lúc đi muốn sút luôn cái đế giày hàng hiệu mua tới mấy triệu ở mấy cái shop lề đường Lê Văn Sỹ. Hổng phải đi đâu loanh quanh cho đời mõi mệt mà phải nói là cứ đi loanh quanh cho người bãi qoải, đau nhừ hết cả gót sen, đau dần hết cả xương sống. Trời đày.

Khen cái mở hàng: ăn ngon.

Khen cái cho đắt hàng: người bán hàng lanh như tép.

Khen cái cho xôm: khu ăn uống làm nhớ xứ mình gì đâu. Tại khen nên phải hào phóng dị chứ hậu khen thì thiệt tình khu này cũng hơi dơ dơ, ăn uống bình dân, đông khách, có cả tây à nghe (chắc dân ba lô, hic). Có điều hình như có quy định hay sao mà bàn ghế dường như cùng một cỡ, cùng một kiểu dù rất nhiều tiệm san sát nhau. Đang rón rén nhòm mấy cái ảnh chụp món ăn trên tường thì một em, không một chị, cũng không phải một má sồn sồn xông ra kêu “em vô đây ăn nè, ngon lắm”. Ờ mà bả đâu nói tiếng Việt đâu há, vậy có thể là anh hay chú hay nhóc hay mày cũng OK mà. Hỏng lẽ từ chối lời mời nhiệt tình, hào phóng, nhanh nhạy, tui liền lê mông ngồi vào cái bàn trống. Từ từ ngửng lên thì wà, bàn đối diện 4-5 em ngồi chơi mặc váy ngắn củn, thiệt là đáng bủn rủn. Bà chị xuất hiện với tờ mơ niu dòm thấy cũng bình dân tui nhắm mắt chỉ đại vậy mà bả nói “zách lầu lắm đó” hỏng biết hỉu đúng hông! Rồi chơi tiếp “ê hen som, cần em gái hông”. Í mèn ơi, chắc bả tưởng mình bà con với bác hen som ring bên cam bốt lại ăn chơi như công tử dưới thốt nốt! Thôi đi má mì (tức bà má bán mì xào mềm) để em ăn cho yên còn phải về nữa đó. À mà bả cũng hay, lâu lâu lại chạy vỗ vai “ngon hôn hen som”, cụng ly cái cốp (bả uống ken, tui uống cọp) rồi đi mời mấy chú hen som khác vô quán.

Mà món mì xào mềm hải sản của bả ăn cũng được, bia cọp cũng ngon (bả nói hơn ken, ai biết), cuối cùng mất có 13 bucks, lại còn đóng góp xây dựng đất nước của bả (GST) hết 0.85cent.

Thấy người nên ngẫm đến ta, vậy thì trong quá trình buôn may bán đắt (thì bán mì hay bán sức lao động cũng zị thôi), tui cũng quyết phải cật lực khuyến mãi những thứ không tốn kém là nước bọt (hổng cần để dành dám tem chi vì mấy khi gửi thư tay, mà gửi cho ai). Khen. Hoan hô. Ngợi ca. Nịnh đầm (nghĩa tốt), úi còn nhiều lắm. Giới quản trị danh gia còn ủng hộ tui nữa đó nghe.

Kinh nghiệm chỉ nói nhỏ với mấy bạn nà: cứ thấy cái gì động đậy thì khen, cứ thấy cái gì tĩnh lặng cũng khen – khen xả láng nhưng bảo đảm không làm ai ngán mà chỉ làm cho đối tượng được khen ghiền y như ghiền sầu riêng, chè đậu hay trà hay rượu hay vân vân và sẽ băn khoăn sao không thấy nó khen tiếp mình ha. Đồ có mắt như bị toét, hứ.

Nói dị thôi chứ khen mà không có đầu tư chất xám xịt thì cũng coi chừng bị... thịt. zí zụ, bữa nọ xớn xác thấy một bóng đen động đậy, vội vàng nhòm lại thì ra là xếp tui. Khen luôn: chài chị mặc bộ đầm này đẹp mê ly, dòm sang trọng, quý phái y như bà ngoại em lúc kỷ niệm 100 năm ngày cứi. Oái!

Zí dụ, oai oái, ý kiến này của anh thiệt là ấn tượng, thật trên cả tuyệt, em nguyện đem hết sức bình sinh làm liền, làm ngay cho dù biết gần chắc là nó... hỏng!

Tai người phổ tần nghe được đã ngắn (20Hz-20KHz) vậy nên ưu ái để người người được nghe lời ngon, ý ngọt (như mật ong nuôi bằng đường chứ làm gì còn bách hoa). Vậy nên chuẩn bị thêm những lời khen lên trên cả tầng mây như “Triệu đoá hồng cũng phải thẹn thò mà úa tàn trước em thui”. “Lý Hùng mà thấy râu của anh thế nào hắn cũng tẻn tò mà cạo của mình láng cóng”, chỉ cần tưởng tượng chút xíu thôi mấy bạn ơi, tui nhiều lúc còn ko tưởng tượng mà khuyến mãi vẫn khí thế!

Nào, thoải mái

Khen thiệt,

Khen giả

Khen đểu

Khen gần thiệt

Khen gần đểu

Khen ba chấm,

Thiệt đúng là phải có thuật toán lô rích mờ (fuzzy logic) mới phân giải nổi trời ơi. Có điều cũng nên nhớ là phải làm cho người nghe biết đang nhận khuyến mãi gói nào nghe (phải có lương tâm chút), chứ mà nhận gói đểu mà tưởng gói thiệt rồi cứ thế mà phê thì, hì hì. Tui thề là chỉ có khen thiệt, hổng tin mất quyền lợi đừng có mà kêu khen lại.

Kìa mưa có mưa riêng cho ai mô.

Kìa nắng có nắng riêng cho đứa nào đâu.

Kìa gió vô tư với cả người hành khất và đỉnh non.

Kìa mắc cỡ gì mà không khen như mưa, mà không ca như nắng, mà không thầm thì như gió cho muôn đối tác được tươi tốt, gạng gỡ, say men khoái chá, hà hà.

Đoạn này hơi cải lương (nói nhỏ thôi chứ không nghệ sỹ Diệp Lang lại mắng cho).

Khen cái mà. Năn nĩ ỉ ôi!

*&@#*

Quà thiệt nà:

Hôm ấy rằm yến tiệc sáng trên trời

Khách có ở mà lòng khách cô độc wá (chút xíu à).

Nên lưu lại vài khoảnh khắc mua vui cho các bạn hen (của ít mà lòng cũng... bèo). Mạng bèo theo nên chờ chút hỉ