Em hổng rành anh ơi.
Bộ có người mặc đồ cho em hả?
Em tự mặc. Nhưng sáng ra, tắm xong, đi tới kéo tủ ra và cứ lấy ngay bộ gần tay phải nhứt tròng vô.
Lỡ không có bộ nào thì sao?
Ô, zè, khỏi phải áo áo quần quần lại càng thơ thới. Mà sao đương không lại bàn chuyện mặc với chả mặc vầy anh.
À tại anh phát hiện anh bị thành kiến.
Muộn dù sao vẫn hơn là không anh há, thấy tật xấu người khác dễ hơn thấy của mình, anh...
Thôi nghe, chỉ biết phê mà không biết tự phê dễ làm người ta wê miễn wề. thành kiến của anh là hổng biết mình đẹp...
Hả?
... lên một chút khi mặc hàng hiệu!
Sao phát hiện được hay vậy?
Nhờ thằng em vợ của anh.
Ủa, nó hay thiệt bụng chê anh lắm mà.
Bậy! Năm ngoái, nó tặng anh một chục (miền tây) áo thun hàng hiệu. Anh chưa cần nhìn đã gạt đi không thèm nhận lại còn mĩa mai là đua đòi.
Giờ anh tiếc sao?
Hừ! mà thằng nay hay lắm nghen, anh không nhận nó quê lắm nhưng không thèm nói gì cả. Lâu lâu lại nói bâng quơ áo hiệu này hiệu nọ. Nó còn khen em mặc đồ gì ra đồ đó.
Ủa nó định xỏ em hay anh định xỏ em hay cả hai anh em anh xỏ một lượt.
Đâu có nó nói thiệt. Mãi tới gần đây anh mới thấm là đồ hiệu đẹp mà cũng làm người mặc đồ hiệu đẹp lên trong mắt mình, trong mắt người...
Khỏi xuống xề anh ơi.
... Hôm qua, nó đem chục (miền tây) áo thun tặng anh rồi nói đó là đồ năm ngoái tui cất lại giờ mới lấy ra đưa anh đó vì thấy anh đã biết hàng hiệu là gì (dù mới sơ sơ).
Rồi anh có thẳng thừng...
Đâu có, anh nhận liền, bữa nay mặc nè, ngon há.
Giờ anh thích đua đòi rồi ha, trâu đã mềm sừng rồi sao.
Em coi chừng thành kiến giống anh à nghen. Chiều anh còn biểu nó dẫn đi mua quần nè. Hùn không?
Dà, để em về ứng luôn ½ năm lương rồi mình đi hén, mua cho tan tành thành kiến hén.