Lễ ký tân biên truyện kể lể vầy:
Đức Khổng Tử ngày nọ từ nước Lỗ cùng các môn sinh du lịch sinh thái ảo qua Tề quốc. Đang vun vút muá chuột qua một miền oép sai không hiểm trở, cũng chẳng hoang vu, ông ngạc nhiên thấy một nường chưn tay đều dài sòng sọc, khóc trên bờ nốc. Ông sai Tử Lộ lại hỏi nguyên do. Nường đáp: “phờ ren của em bị tưng nơi đây, rồi tới chồng fờ ren em cũng tưng y vậy, bây giờ tới chính em cũng bị tưng quá trời. tại đây”. Khổng Tử hỏi chỗ chi mừ điên điển như vậy sao không đi ở chỗ khác, nường tay chưn đều dài đáp: “Vì ở đây ai cũng chấp nhận tưng tưng mừ anh”. Khổng Tử quay lại bảo các môn sinh: “Các con nhớ đấy! tưng tưng cũng có nét hấp dẫn của tửng tửng!”.
Em cũng thích tửng. Em cũng thích cái hiện tượng được luận là tâm lý bầy đàn. Nghe dã thú gì đâu. Nghe rất là Fauvism! Thấy người ở, em cũng ở. Nhòm người ra đi em cũng đi. Vừa ở. Vừa đi. Kiểu gì cũng được theo đàn. Tạ từ nhưng từ từ thong thả. Nghe nó bớt dã thú. Vậy nên em sẽ ở lại, biết đâu lại được chứng kiến và ngỏm cứng ngắc cái chít bi tráng như titanic xưa của oép này. Biết chết có hết thiệt không. Thôi em cũng mua sẵn một chỗ khác để lỡ có rớt bịch xuống nước như nàng Rô dờ nhưng vẫn được sống (thương chàng Giắc thui).
Em bô nớt thêm bài thi của cụ Hy Văn:
Tao ở nhà tao, tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi nói rằng không đến
Đến thì mi nói đến làm chi.
Nhà em tuy xa ngái nhưng luôn rộng cửa nhà trống ba gian (không có chó), thăm em thì chỉ cần nhấn vô cái link ở blast á.
Bài này post cả hai bên cho nó soang mừ không mang tiếng tham trăng quên đèn.
Hai tranh minh hoạ là của cụ Henri Matisse (dã thú đại gia).
TB: Nhà em vẫn còn bừa bộn nhưng không sao, do dịch vụ dọn nhà làm sót một số entry từ nhà cũ (Từ "nhát kiếm matađô Tô" trở về trước chuyển y nguyên cả comment) nên một số bài sau đó phần còm của mí bạn em chơi kiểu hen mây cho nó độc bản (hơi mỏi cái hands của iem, đúng ra là fingers), zị đó!
No comments:
Post a Comment