Trong một entry nọ anh có nói “Ta là kẻ đầu đội trời chưn đạp đất (ai chả vậy)”. Tự nhiên bữa nọ nằm gác hai chưn sau trán anh thấy rất bất bình với câu tuyên bố dị hợm này. Thứ nhứt, nó chỉ có hình ảnh không có âm thanh. Thứ nhì, nó mang âm hưởng dân ca trung cuộc vì nghe như là mấy anh hảo hán chuyên uống rượu, tán gái. Thứ ba, nghe hợm hĩnh bỏ mie. Moá (chửi thề nghe đã thiệt).
Mà entri đã viết ai lại đi sửa sửa vá vá vô đó rất là lén lút, rất là vô tư cách (anh cũng không biết mình có không). Thôi tiện thể anh làm cái mới. Thứ nhứt để đính chín. Thứ nhì để đính phụ.
Đây nè:
Anh là kẻ đầu đội nón, chưn đạp... shịt.
Anh khoái hiện thực, anh khoái đời thường, anh khoái tự nhiên. Thích đủ thứ!
Nón bảo hiểm thử mà không đội coi, có người lo cho anh liền. Rất đã.
Còn chuyện đạp shịt thì không phải ngày nào cũng có đâu (cũng không chừng, nếu đừng tư duy cụ thể quá). Mấy đưá bạn anh (anh cũng rứa), tiếng tây không có nhiêu nhưng khi phát âm cái thứ mang tính nhơn loại này lại rất bay bướm, rất có giọng ăng lê, rất mượt, thậm chí thoang thoảng trong đó chút khoái trá của ngừi nói được tiếng ngoại quốc... Hơn nữa khi anh nói đạp shít tự nhiên câu văn nó có màu, có mùi, có âm thanh. Đời thường. Rất hay. Rất hu man ni tí. Có chút u mua...
Anh ghét lập ngôn. Vì thế anh không đội trời đạp đất, dời non lấp biển, lấy đá vá trời... vân vân các loại nam oa, nữ oa (cho em vô phép mượn oai chị chút nhe).
Theo lý thuyết thống kê thì nếu có một ngừi đụng đâu hư đó đi lạc, tìm hoài không thấy. Tốt nhất hãy cử một người đụng đó hư đâu đi tìm, chắc chắn sẽ gặp vì những kẻ này hình như chung quỹ đạo, không phải, mà là quỹ đạo giao nhau nhiều nhứt.
Shịt cũng thường không có sẵn đâu, nên theo lý thuyết thống kê chỉ những kẻ đặc biệt shít mới có tần suất đạp trúng nó hơn ngừi thường, ho ho. Bởi vậy anh mới khoái. Lại nữa, cái cụm từ “ai chả vậy”, tới đây cũng mất giá trị cầu chứng rồi nghen.
Đừng đổ thừa anh.
Hi hi, lâu lâu mới thấy anh có óc hài hước.