Saturday, 25 April 2009

Đầu đội, chưn đạp!

Trong một entry nọ anh có nói “Ta là kẻ đầu đội trời chưn đạp đất (ai chả vậy)”. Tự nhiên bữa nọ nằm gác hai chưn sau trán anh thấy rất bất bình với câu tuyên bố dị hợm này. Thứ nhứt, nó chỉ có hình ảnh không có âm thanh. Thứ nhì, nó mang âm hưởng dân ca trung cuộc vì nghe như là mấy anh hảo hán chuyên uống rượu, tán gái. Thứ ba, nghe hợm hĩnh bỏ mie. Moá (chửi thề nghe đã thiệt).


Mà entri đã viết ai lại đi sửa sửa vá vá vô đó rất là lén lút, rất là vô tư cách (anh cũng không biết mình có không). Thôi tiện thể anh làm cái mới. Thứ nhứt để đính chín. Thứ nhì để đính phụ.


Đây nè:


Anh là kẻ đầu đội nón, chưn đạp... shịt.


Anh khoái hiện thực, anh khoái đời thường, anh khoái tự nhiên. Thích đủ thứ!


Nón bảo hiểm thử mà không đội coi, có người lo cho anh liền. Rất đã.


Còn chuyện đạp shịt thì không phải ngày nào cũng có đâu (cũng không chừng, nếu đừng tư duy cụ thể quá). Mấy đưá bạn anh (anh cũng rứa), tiếng tây không có nhiêu nhưng khi phát âm cái thứ mang tính nhơn loại này lại rất bay bướm, rất có giọng ăng lê, rất mượt, thậm chí thoang thoảng trong đó chút khoái trá của ngừi nói được tiếng ngoại quốc... Hơn nữa khi anh nói đạp shít tự nhiên câu văn nó có màu, có mùi, có âm thanh. Đời thường. Rất hay. Rất hu man ni tí. Có chút u mua...


Anh ghét lập ngôn. Vì thế anh không đội trời đạp đất, dời non lấp biển, lấy đá vá trời... vân vân các loại nam oa, nữ oa (cho em vô phép mượn oai chị chút nhe).


Theo lý thuyết thống kê thì nếu có một ngừi đụng đâu hư đó đi lạc, tìm hoài không thấy. Tốt nhất hãy cử một người đụng đó hư đâu đi tìm, chắc chắn sẽ gặp vì những kẻ này hình như chung quỹ đạo, không phải, mà là quỹ đạo giao nhau nhiều nhứt.


Shịt cũng thường không có sẵn đâu, nên theo lý thuyết thống kê chỉ những kẻ đặc biệt shít mới có tần suất đạp trúng nó hơn ngừi thường, ho ho. Bởi vậy anh mới khoái. Lại nữa, cái cụm từ “ai chả vậy”, tới đây cũng mất giá trị cầu chứng rồi nghen.


Đừng đổ thừa anh.


Hi hi, lâu lâu mới thấy anh có óc hài hước.


 


 


 


 

Thursday, 23 April 2009

Nhà của bụi...

home


 


Xưa hổng có nhà tui là kẻ vô gia cư chỉ có không cư trú bất hợp pháp, hic. Ít xưa hơn có cái nhà trên dà hú cũng chỉ có dậu mồng tơi thế thui nhưng cũng mang tiếng là tiểu gia nhờ cái nhà nho nhỏ (không trồng hoa tím). Thời thế đổi thay, quy hoạch quy hiếc, đào đường đào điếc chốn ấy thường kẹt xe, tắt tị chỉ được cái ít bụi nhưng sẽ giải toả, hic hic. Không bụi mà tự nhiên sinh ra tên bụi đời. Tui.


 


Nhớ xưa hay hát nghêu ngao:


 



CÁI NHÀ
Cái nhà là nhà của ta, công khó ông cha làm ra.

Cháu con ta gìn giữ lấy.



 Muôn năm kiến nước non nhà.
Xóm làng là làng của ta, xương máu ông cha làm ra.

Chúng ta phải gìn giữ lấy.



Muôn năm giữ vững cõi bờ.
Cánh đồng đượm đầy hương hoa, công khó ông cha làm ra.

Giữ dân ta gìn giữ lúa.



Nuôi nhau chung sống một nhà.
Xóm giềng là cùng quê hương.

Chung sống vui bên ruộng nương.


Có nhau để cùng chung sức.



 Vươn lên non nước hùng cường.
Cõi đời là đời của ta, nuôi dưỡng công lao mẹ cha.

Lớn lên để gìn giữ nước.


Thay nhau xây đắp sơn hà.


 


Bài này hơi bị cổ lổ xỉ, ai không biết hát thì tới tui tập cho. Mà cũng chả cần bày vẻ chi mất công, cứ hát kiểu rap vậy mà hay.


Ủa rồi nhà đâu, bụi đâu? Thì thế, đợi đi nghen, ta đi quét bụi với hốt nhà về chưng sau, hề.

Thursday, 16 April 2009

Có tiền mình đi mua tiên

co-tien-minh-mua-tien_money-bag1Bài này tui tình cờ đọc được, thấy cũng được nhưng vẫn thấy tưng tức. Tiền không phải là tất cả. có xạo không đó. Dù sao luận đề Tiền không phải là tất cả đã hàm nghĩa là ai đó có tiền đến mức ân li mít nên đừng có mà khăng khăng là cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền. vớ vẫn.

Xin lỗi ông bà vì mấy cụ cũng từng bảo “có tiền mua tiên cũng được”. Mấy cụ định bỡn đứa cháu ngoan ranh này sao. Thực ra thì cháu cũng chưa có nhiều xiền (nói chi đến rất rất nhiều) nên mà có ý kiến ong ve thì lại giống con cáo biểu nho hãy còn xanh, hic.

Tui thích dị bản (version) sau vì nghiêm nghiêm, tưng tưng, haizà!

Money is not everything


Money can buy a house


but not a home.


Money can buy a bed


but not sleep.


Money can buy a clock


but not time.


Money can buy a book


but not knowledge.


Money can buy food


but not an appetite.


Money can buy position


but not respect.


Money can buy blood


but not life.


Money can buy medicine


but not health.


Money can buy sex


but not love.


Money can buy insurance


but not safety.


You see, money is not everything. Therefore, if you have too much, please, send it to me, immediately.



ờ gen, du si,

dù bạn không có wá nhiều tiền nhưng thích thì vẫn có thể gửi cho tui, cam kết là tui sẽ hạ cố lấy giúp bạn (để xài chứ chi). Ôi! Làm chi cho có nhiều thiệt nhiều xiền đây? Vốn tự có của mình hổng biết được nhiu, hi hi.

Saturday, 11 April 2009

tạ từ từ

File:Matissedance.jpg


 


Lễ ký tân biên truyện kể lể vầy:


Đức Khổng Tử ngày nọ từ nước Lỗ cùng các môn sinh du lịch sinh thái ảo qua Tề quốc. Đang vun vút muá chuột qua một miền oép sai không hiểm trở, cũng chẳng hoang vu, ông ngạc nhiên thấy một nường chưn tay đều dài sòng sọc, khóc trên bờ nốc. Ông sai Tử Lộ lại hỏi nguyên do. Nường đáp: “phờ ren của em bị tưng nơi đây, rồi tới chồng fờ ren em cũng tưng y vậy, bây giờ tới chính em cũng bị tưng quá trời. tại đây”. Khổng Tử hỏi chỗ chi mừ điên điển như vậy sao không đi ở chỗ khác, nường tay chưn đều dài đáp: “Vì ở đây ai cũng chấp nhận tưng tưng mừ anh”. Khổng Tử quay lại bảo các môn sinh: “Các con nhớ đấy! tưng tưng cũng có nét hấp dẫn của tửng tửng!”.


 


Em cũng thích tửng. Em cũng thích cái  hiện tượng được luận là tâm lý bầy đàn. Nghe dã thú gì đâu. Nghe rất là Fauvism! Thấy người ở, em cũng ở. Nhòm người ra đi em cũng đi. Vừa ở. Vừa đi. Kiểu gì cũng được theo đàn. Tạ từ nhưng từ từ thong thả. Nghe nó bớt dã thú. Vậy nên em sẽ ở lại, biết đâu lại được chứng kiến và ngỏm cứng ngắc cái chít bi tráng như titanic xưa của oép này. Biết chết có hết thiệt không. Thôi em cũng mua sẵn một chỗ khác để lỡ có rớt bịch xuống nước như nàng Rô dờ nhưng vẫn được sống (thương chàng Giắc thui).


 


 


Em bô nớt thêm bài thi của cụ Hy Văn:


 


Tao ở nhà tao, tao nhớ mi


Nhớ mi nên phải bước chân đi


Không đi mi nói rằng không đến


Đến thì mi nói đến làm chi.




Nhà em tuy xa ngái nhưng luôn rộng cửa nhà trống ba gian (không có chó), thăm em thì chỉ cần nhấn vô cái link ở blast á.


Bài này post cả hai bên cho nó soang mừ không mang tiếng tham trăng quên đèn. File:La Negresse.jpg


 


 


 


 


 


 


 


 


Hai tranh minh hoạ là của cụ Henri Matisse (dã thú đại gia).


TB: Nhà em vẫn còn bừa bộn nhưng không sao, do dịch vụ dọn nhà làm sót một số entry từ nhà cũ (Từ "nhát kiếm matađô Tô" trở về trước chuyển y nguyên cả comment) nên một số bài sau đó phần còm của mí bạn em chơi kiểu hen mây cho nó độc bản (hơi mỏi cái hands của iem, đúng ra là fingers), zị đó!