Trước, nếu ai nói chuyện chi đó với tui mờ tui
thấy “trớt quớt” tui thường “gằn” giọng, chuyển
tông lên một quãng tám, ra điều
thông thái, chọe chọe “tui không quan tâm”!
hết.
nhìn bằng đuôi
mắt hi hí thấy người nghe đi mà nặng như… có bầu (thương mấy bà bầu ghê), ý,
con trai thì như… có bụng (cũng thương mấy bác ý luôn nghe).
Hả hê hả? chắc
có.
Giữa, tui tha
thiết nói với người kia là vầy nè vầy nè, đó đọ đò… được không? Tự nhiên có một
âm thanh nặng nhưng cao tám quãng “tui không quan tâm”!
Điếng.
nhìn bằng đuôi
mắt banh hết cỡ thấy người nói đi bang bang nhẹ như… có cánh (thương mấy thiên
thần ghê), ý, con trai thì như… có có cánh luôn (cũng thương mấy bác thiên thần
luôn nghe). Mình ta đứng đó bổi hổi nhớ trường xưa lối nhỏ cũ xì.
Hả họng chưa?
Chắc luôn.
Sau, tự tin
và hồn nhiên, bình yên (không chút điên) vì mới biết rằng tự mình vốn đầy đủ và
được hằng thương nếu mở mắt (bình thường, đừng hí đừng tóe) mà nhận (xài hổng hết
đâu).
Tui, mình hay
ai có quen biết tui đều được nè (là tự viết thêm vầy thôi chứ mấy bạn biết tỏng):
đang nghèo
khó về tâm linh, được nước thiên đàng;
đang buồn bã,
được Thượng Đế an ủi;
khiêm nhường,
sẽ nhận được đất;
lúc nào cũng
cố gắng làm điều phải, Thượng Đế sẽ thỏa mãn;
tỏ lòng nhân
ái đối với kẻ khác, Thượng Đế cũng sẽ tỏ lòng nhân ái với;
tư tưởng
trong sạch, sẽ được ở với Thượng Đế.
mang lại hòa
thuận, Thượng Đế sẽ gọi là con cái Ngài;
bị ngược đãi
vì làm điều phải, được nước thiên đàng.
No comments:
Post a Comment