Năm 2005 nhân chuyến qua Đại Hàn, lần đầu tiên tui gặp
Christensen. ấy là nhờ
một anh giám đốc tiếp thị hay bán hàng khu vực châu Á
của Microsoft; anh chàng người Singapore này còn rất trẻ, trắng trẻo, nói rất
dẻo và đặc biệt là luôn khư khư cuốn “The innovation’s dilemma” mà hồi ấy gian
hồ đồn là ở Microsoft ai cũng hồ hỡi đọc, kẹp nách (cả hai) hết á. Nghĩ mình dù
có làm ở Macrohard thì cũng nên biết người biết ta, ráng đu theo đọc thử coi để
còn biết mà nổ (hồi đó chưa xài dao rọc giấy nên chưa chém). Tui mới nói với
một đồng chí làm cùng là này đồng bọn chuyến này đi nước ngoài mua giúp cuốn
đó, cuốn đó với nghe. Q. mập nói ô kê la đại ka rồi mua về một cuốn đưa tui nói
đọc trước đi, xong thì trả để mập này đọc với. vậy mà… lát xem hình sẽ rõ.
Chuyện đó dẫn đến đâu, thì quay lại với Christensen chứ gì
nữa. Năm 2013 đọc được thông tin là ổng mới có cuốn “Thước Đo Nào Cho Cuộc Đời
Bạn? How Will You Measure Your Life?” xuất bản bằng tiếng Việt là tui mua liền.
lần này đọc hết vì bằng tiếng Việt và cũng ngắn (chừng 250 trang thôi). Cái tứ
để ông viết cuốn này là câu hỏi day dứt hoài – tại sao cứ sau mỗi lần họp lớp
mỗi 5 năm thì sự thể đáng buồn là trong số bạn bè ông, những người thành đạt dữ
dội lại thường dữ dội đau khổ như ly dị hay thậm chí ngồi xé lịch ngày ngày. Bạn
bè ông đâu phải bèo, mèng ra cũng toàn dân học Harvard sau đại học, dân đoạt
học bổng Rhodes học ở Oxford
v.v. vầy mà sự nghiệp cứ như nguyền rủa cuộc đời vầy! Hổng lẽ phải chọn sự
nghiệp thì thôi mong chi hạnh phúc; hạnh phúc thì cần chi sự nghiệp, nhĩ.
Đầu năm 2010 ổng biết mình bị ung thư bạch huyết và xạ trị,
rồi có một bài giảng cho sinh viên tốt nghiệp vào mùa xuân 2010, giữa năm ông
bị đột quỵ và gần như mất trí nhớ, rồi ổng viết thêm một cuốn sách năm 2011,
cuốn này năm 2012, cuốn nữa trong năm 2013 và cuốn nữa trong năm 2014. Tựa sách
của Christensen thường có chữ innovation, disruption, nếu thêm thì có chữ
dilemma và các danh từ, tính từ khác bổ nghĩa, tự nhiên cuốn này bàn về life,
đúng là c’est la vie. Cuốn này có ba người viết: Christensen cực kỳ ngoan đạo
(ông theo dòng Mặc Môn), Allworth, James sinh viên cao học người Úc vô thần và
Dillon, Karen biên tập viên kỳ cựu của HBR trung gian về tâm linh, sự nghiệp
của hai ông kia – cô này gặp ông để phỏng vấn viết bài xong bỏ luôn nghề biên
tập.
Tuy dùng những lý thuyết hàn lâm nhưng sách mong trang bị
cho bạn công cụ, phương pháp để có thể giải thích, tiên đoán cách xây dựng và
duy trì một doanh nghiệp thành công, tất nhiên là cả một cá nhân thành đạt và
hạnh phúc nữa (hài lòng không) bằng sự ngẫm ngợi và hành động vì các câu hỏi…
Làm sao you chắc rằng (không có dự gì hết dù cũng có cách để
dự cho đúng) –
Tôi sẽ thành công và hạnh phúc trong sự nghiệp của mình?
Mối quan hệ với người bạn đời, con cái và gia đình lớn; bạn
bè thân thiết trở thành một nguồn hạnh phúc vô hạn?
Tôi sống một cuộc đời liêm chính và không vướng vào lao tù?
Hay theo kiểu của cô Dillon hỏi mình ên đến mức bỏ việc là tao
(tui) có phân bổ nguồn lực hợp lý cho những điều quan trọng nhứt đời chưa? tôi
có mục đích sống hông (khó hử)? Đo lường cuộc đời tui sao đây trời? Christensen
cũng mất hàng chục năm trời cũng chỉ làm có vậy thôi mà ổng nói đây là nỗ lực
xứng đáng trong cuộc đời của mình.
Sách thì mỏng, tựa thì “hơi sáo mòn”, tui lại mua bản ebook
(của ybook.vn) nên đừng mượn nghe. Đọc đi mới thấy là tư duy biên (marginal
thinking) nguy hiểm như thế nào để đừng nói rằng công ty tui làm chi cái món
nhỏ nhặt, ít lời đó để rồi có một ngày chẳng còn công ty tui nào nữa; về khía
cạnh hay tất cả cạnh của cá nhân thì cũng đứng nói “chỉ một lần này thôi” thề
sẽ không phạm phải nữa nhưng… thôi rồi em ơi, lỡ rồi chơi tới luôn. Vầy đó. Cũng
đừng máy móc phân chia thị phần, khách hàng mục tiêu theo nhân khẩu học vì IKEA
sẽ cười bạn thúi mũi bằng cách chọn khách hàng độc đáo của họ. sách có nhiều
đoạn cảm động khi Chris nhớ về mẹ mình và những điều bà cố ý không làm cho ổng.
Thiệt vầy ha Bùi đại ca:
Một đời lận đận đo rồi đếm,
Mỏi gối người đi đứng lại ngồi
Thừa giấy lộ ảnh coi chơi.
|
Cuốn sách dùng để mở bài dài lòng vòng đó. |
|
Biểu đọc xong hẵn trả nên tui đọc tới đây thì quyết không đọc nữa... |
|
đồng bọn mập địch đã cho mượn sách còn bày đặt kí kí |
Đính kèm là cái
mai mép nội dung sách (định vầy mà hổng thấy chỗ dán phai, hứ).