Friday, 14 June 2013

Khi xưa ta bé, ta khơi khơi



Gi thì mỗi ngày mình có niềm vui nhỏ là xé một tờ lịch. Ngoài nỗi hưng phấn “man dại” xé toạc
tờ giấy (tính cách sót lại từ thời hoang dã thú) còn có niềm “man” trong human being là đọc câu châm ngôn trên đó. Bữa trước đọc câu này: “Mọi đứa trẻ sinh ra đều thần thánh, chỉ sau đó mới sa ngã thành con người”, Simone De Beauvoir.
1.    Thấy hay vì ngày xưa (nay cũng vậy) từng nhũ thầm (hay la lớn ngoài đồng không mông quạnh) lớn chi cho khổ; dù ngày nhỏ mong cho chóng lớn!
2.    Lịch in cũng kỳ vì tìm hoài có thấy cô simone nói câu này đâu, chỉ thấy cổ nói năng bạt mạng, triết lý cao siêu với ông Sartre; vài chốn biểu câu này khuyết danh (không thấy nói mạo danh);
3.    Thánh Phao Lô có nói đại ý lúc còn con trẻ thì nói như con trẻ vậy mà khi thành nhân bèn bỏ những điều của con trẻ. Tiếc vậy thánh ơi, may mà thánh còn được vào nước chúa!
4.    Lỡ sa ngã thành con người rồi thì làm sao hết ngã sa đây, hay cứ vậy luôn cho nó… phê

No comments:

Post a Comment