Wednesday, 7 December 2011

Đông nam tây bắc chừ mênh mang

Hồi còn tơ non (chắc vừa mãn... teen), tete nghe mấy anh lớn nói chuyện (kiu là ngóng mỏ á) mà mê, mà đắm. Nhớ nhứt là mấy anh ý uống vô vài ly là khoe có thể đọc thuộc lòng “Hồ trường” của Nguyễn Bá Trác, “Hành phương nam” của Nguyễn Bính mà... chảy nước miếng mà quay, mà quắt, mà không biết tìm đâu, tìm đâu...

Các cụ thường bảo chữ nghĩa nó ghê gớm lắm, dễ thường vung bút rồi không khéo thì nó vận vào người chứ chẳng chơi.

Nói đâu xa, bác Phạm Duy thì người ta bảo tại năm 1971 khi phổ nhạc bài Ngày xưa Hoàng thị trong tập thơ Động hoa vàng của Phạm Thiên Thư đã in sợt thêm cái câu:

Ôi con đường về
Ôi con đường về


Vào ba câu gốc:

Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Trưa trưa chiều chiều


Mà mãi sau này, cuối đời, mới vận vào ấy.

Bên kia sông Đuống (1948) cụ Hoàng Cầm trong khổ thơ đầu đã hạ một câu mà đến năm 2003 chính cụ tâm sự là bạn bè bảo thơ nó vận vào nên suốt đời “nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ” như sông Đuống... càng kể càng... nhiều nên xin thôi.

 

Tete là người trần mắt thịt, học trò áo vải nên cùng lắm chỉ biết học đòi ngồi giữa chợ uống say rồi gọi... thế nhân ơi; tha thiết hơn, dai dẳng hơn thì gào thật có vần điệu Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!

Thôi thì theo kiểu lẩy Kiều lẩy lấy “Hồ trường”, lẩy lấy “Hành phương nam” mà ca lên:

 

Vỗ gươm mà hát

Giày cỏ, gươm cùn ta đi đây...

No comments:

Post a Comment