Nước như nước mắt
Có con thuyền đã buông bờ
Tình lơ
Cảm giác trên dây
Mộ gió
Hiểu lầm nhỏ về gia tài của cô gái nhỏ
Osho và bồ
Thềm nắng sau lưng
Khói trời lộng lẫy
Rượu trắng
Tui đọc chỉ thích nhứt là “rượu trắng”.
gọn, nồng, “chơn chất” hương vị gạo quê nhưng cũng “sốc” và “nặng”; nếm thử coi:
Bà cháu Bé làm men từ cỏ cây, rượu được nấu trong nồi đất, ống dẫn bằng tre, thùng ủ cũng bằng sành nên rượu vô cùng thanh khiết. "Rượu của mình", bà ngoại Bé thường nói ba chữ đó bằng niềm tự hào ngút ngất...
Rượu nó kháp chưa ngon lắm, hơi nồng gắt như một màu son chói nhưng cũng cho ra thứ rượu không đốt cháy, chúng ngấm vào người chậm rãi, gây ra một thứ say bâng quơ, ơ hờ. Thứ rượu không gây vật vã đau đầu, sáng hôm sau thức dậy người ta vẫn thấy mình sảng khoái...
... và hơi xon xót (không phải ở da mờ cũng không biết ở đâu, híc) khi mỹ tửu dân kia “tự phê”:... hay có thứ gì quyến rũ mê dụ hơn một đứa con gái mười bảy tuổi đã tự nó tẩm rượu ấm mềm, chỉ mong được người ta ôm xiết một lần, lúc chia tay.
Khói trời lộng lẫy thì làm tui liên tưởng đến “Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới”
trong khi “Mộ gió” thì lại gợi nhớ "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố" – tức nhiên đó là lỗi của tui.
Chính xác ;))
Cô Tư cũng đăng sẵn hết lên “nhà” của cô rồi nhưng đọc xong nhớ mua sách ủng hộ nghe bà con cô bác bạn bè hè hè...: KHÓI TRỜI LỘNG LẪY
Nghe chị Tư giới thiệu vừa dí dỏm vừa hấp dẫn không thể không rinh "em nó" về ngay. Cám ơn Têtê nhắc lại làm chị Ba muốn đọc lại lần 2.
ReplyDeleteThêm một cái khoái nữa là xem "còm men" trong "nhà" chị Tư đó nha.