Wednesday, 26 January 2011

Ăn, iu rồi cái chi nữa

Nghe cái tựa sách hơi “sến” hay đậm mùi “nhăng nhít”, tete tui chả thèm hạ mình, hé nửa mắt nhìn. Cái con người “chí tuệ” phải tìm thứ gì uyên áo mới xứng. Tìm thì thấy! ai đời tìm những thứ tựa như “Đắm chìm trong khắc kỷ để mong thanh đạm như tre như nứa” lại ra ngay cái tựa sách rất ư chi hoan lạc mờ ái dục... há há, chữ nghĩa đâu có thành kiến mờ người đọc chữ nghĩa đã kiến riết thành... con zịt (hy vọng mấy em thiên nga hổng kiện anh, hi).

Nhiều thứ còn sót lại sau khi đọc, ghi làm bằng vài cái thui nghe:

Gặp ai cũng bắt nghe giải thích nguồn gốc từ ciao “nó là viết tắt của một cụm từ dân Venice thời Trung cổ dùng như một lời chào thân mật: Sono il suo schiavo! Nghĩa là, “Tôi là nô lệ của anh!” rồi tự sướng là chỉ cần nói những từ này thôi cũng thấy mình... gợi tình và hạnh phúc!

Thử học cụm từ “un’amica stretta” là “một người bạn thân” mờ quan trọng là cái ki uộc “stretta” có nghĩa đen là chật, như cái váy chật vì thế một người bạn thân, trong tiếng Ý, “là một người bạn có thể ôm chặt lấy và cảm nhận sự ấm áp thoải mái ngay trên da ta”; hổng biết khi ôm bạn ý có mặc váy chật hay không...

Học thêm được thành ngữ buồn thê thiết khi cố an ủi ai đó đang buồn thảm thiết “I’ve been there - Tôi đã từng đến đó”. Ủa, là đến đâu? “...nỗi buồn sâu thẳm đôi khi gần giống như một địa điểm cụ thể, một tọa độ trên bản đồ thời gian. Khi ta đang đứng trong khu rừng sầu muộn đó, ta không thể hình dung rằng có thể lúc nào đó ta tìm được đường đến một nơi tốt đẹp hơn. Nhưng nếu ai đó có thể quả quyết với ta rằng chính họ cũng đã đứng ở nơi đó, và giờ đã tiến lên, đôi khi điều ấy sẽ mang lại hy vọng”.

“When you are standing in that forest of sorrow, you cannot imagine that you could ever find your way to a better place. But if someone can assure you that they themselves have stood in that same place, and now have moved on, sometimes this will bring hope”.

Người Ý sẽ nói “L’ho provato sulla mia pelle, nghĩa là “Tôi cũng đã nếm trải chuyện này trên chính da thịt mình.”

Người Việt thì nói “nỗi buồn còn khắc trên da”.

Nên biết thêm nguồn gốc tiếng Ý là từ ngôn ngữ của Dante (cái ông viết Thần khúc á).

Thêm một cái nhỏ nữa thui rồi mấy bạn ráng tìm cuốn sách mờ đọc nghen.

Một cô “thầy lang – healer” ở Bali biểu tác giả chứ:

“Đôi khi mất cân bằng vì tình yêu là một phần của việc sống cuộc sống cân bằng - To lose balance sometimes for love is part of living a balanced life”.

Sì ke điu của cuộc hành trình trong sách nè:

Ý - hay - “Nói Như Ta Ăn” - hay - Ba Mươi Sáu Câu Chuyện Về Kiếm Tìm Hạnh Phúc

ẤN ĐỘ - hay - “Hân Hạnh Được Gặp Quý Vị” - hay - Ba Mươi Sáu Câu Chuyện Về Theo Đuổi Tín Ngưỡng

INDONESIA - hay - “Ngay Cả Trong Quần Lót Của Mình Tôi Cũng Thấy Khác” - hay -Ba Mươi Sáu Câu Chuyện Về Cuộc Mưu Cầu Cân Bằng.

Nào “Attraversiamo.”

Tên sách: Ăn, cầu nguyện, yêu

Nguyên bản tiếng Anh: EAT, PRAY, LOVE: One Woman’s Search for Everything Across Italy, India and Indonesia Tác giả: Elizabeth Gilbert

NXB: Nhà xuất bản Phụ nữ

Ngày xuất bản: quý I/2009

Số trang: 544

Kích thước: 14x20.5 cm

Giá bìa: 87.000 VNĐ

Sau cuốn này, cô tác giả trở thành 1 trong 100 tác giả có ảnh hưởng nhất thế giới theo Time năm 2008. Cổ cũng được mời trình bày tại TED về khả năng nuôi dưỡng sáng tạo http://www.ted.com/talks/lang/eng/elizabeth_gilbert_on_genius.html.

Website của tác giả: http://www.elizabethgilbert.com/

 Thêm tí xíu là đã có cuốn tiếp theo cuốn này.

Sunday, 16 January 2011

Rượu trắng

Tập truyện mới ra cách đây mấy tháng mờ tui mới mua, mới đọc xong là “KHÓI TRỜI LỘNG LẪY” của cô Tư có 10 truyện:

Nước như nước mắt

Có con thuyền đã buông bờ

Tình lơ

Cảm giác trên dây

Mộ gió

Hiểu lầm nhỏ về gia tài của cô gái nhỏ

Osho và bồ

Thềm nắng sau lưng

Khói trời lộng lẫy

Rượu trắng

Tui đọc chỉ thích nhứt là “rượu trắng”.

gọn, nồng, “chơn chất” hương vị gạo quê nhưng cũng “sốc” và “nặng”; nếm thử coi:

Bà cháu Bé làm men từ cỏ cây, rượu được nấu trong nồi đất, ống dẫn bằng tre, thùng ủ cũng bằng sành nên rượu vô cùng thanh khiết. "Rượu của mình", bà ngoại Bé thường nói ba chữ đó bằng niềm tự hào ngút ngất...

Rượu nó kháp chưa ngon lắm, hơi nồng gắt như một màu son chói nhưng cũng cho ra thứ rượu không đốt cháy, chúng ngấm vào người chậm rãi, gây ra một thứ say bâng quơ, ơ hờ. Thứ rượu không gây vật vã đau đầu, sáng hôm sau thức dậy người ta vẫn thấy mình sảng khoái...

... và hơi xon xót (không phải ở da mờ cũng không biết ở đâu, híc) khi mỹ tửu dân kia “tự phê”:... hay có thứ gì quyến rũ mê dụ hơn một đứa con gái mười bảy tuổi đã tự nó tẩm rượu ấm mềm, chỉ mong được người ta ôm xiết một lần, lúc chia tay.

Khói trời lộng lẫy thì làm tui liên tưởng đến “Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới”

trong khi “Mộ gió” thì lại gợi nhớ "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố" – tức nhiên đó là lỗi của tui.

Chính xác ;))

Cô Tư cũng đăng sẵn hết lên “nhà” của cô rồi nhưng đọc xong nhớ mua sách ủng hộ nghe bà con cô bác bạn bè hè hè...: KHÓI TRỜI LỘNG LẪY