Đang lắc lư trên chiến xa, đọc xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới thì nghe thông báo “cơm”. Hết hồn, tưởng đâu cái cô mặc đầm hồng, bị ông nội tắt âm thanh, dẫn xuống vương quốc ma đen rùi.
Tiệm ăn ở Cái Bè cũng bự chảng như những trạm dừng chưn ở đông nam bộ vậy đó. Nghĩ bụng về miền Tây nên ăn cá nên tete hùng hồn kiu các lóc kho. Đúng là đi một ngày đàng học được một sàng... xê. Cơm tấm, cơm sườn, cơm gà quay, cháo nị gì gì đó đã ra hết, thậm chí cơm thêm cũng ra luôn rồi vậy mừ cá vẫn bơi chốn nao nao. Tete vểnh mỏ, nuốt nước miệng, trợn mắt quý anh chị cô bác ngồi quanh ăn nhỏm nhẻm thấy thương mà tủi thân thí mồ. Thỉnh thoảng có người interupt giữa hai đợt nhai nhìn lại tete hỏi bộ thèm cơm hả. ờ!
Cuối cùng các lóc cũng chín, cơm cũng chín. Đúng là đặc biệt hèn chi lâu ghia. Cá lóc hai lát mỏng như vài mútsơlin mà các ca sỹ hay mặc. Đĩa cơm chừng hai muỗng khiêm nhường như phần cơm dành cho bịnh nhơn đã bị cắt 2/3 bao tử mới mổ xong. Thui thì mình chơi luôn y phục của ca sỹ và khẩu phần tốt bao tử này chứ sao giờ chòy.
Ta nói tội nghiệp con các lóc gì đâu bay ơi. Hai lát này chắc được kho qua mấy chuyến đò rùi hay sao mừ theo kỹ năng tề gia nội trợ của tete thì chắc chắn không phải cá tươi, chắc chắn nó sống trong nồi ở nhiệt độ cao lâu lắm rùi: thịt bở, xương mìm như xương bạch tuột zị đó. Tức mình không thèm kiu nước ngọt hay bia mà kiu trà đá cho quán thất thu chít lun. Dỡ lí tưởng luôn. Xong buổi trưa. 25 buck.
Đi ra toa lét xả hết ưu phiền đường dài, cơm trưa thịnh soạn thì bị ấn tượng. Chắc những khoản lời từ cơm được đầu tư trọng điểm vào đây hay sao mà cực kỳ văn minh. Tường lót gạch men với những hoạ tiết trang nhã, vòi nước cảm ứng! thiệt đúng là gờ rin rét tau răng, tình thương mến thương môi trường. Hoan hô. À thì ra tiền cơm có 5K còn tiền toa lét 19K, bo 1K. công bằng.
Một mô đồ buôn bán khác cũng làm tete ấn tượng là khi xe đang bon bon hướng thẳng zìa Cần Thơ thì tự nhiên có cô gái đi xe máy vẫy vẫy. chiến xa tấp vô. ủa đâu phải xe đò. Cổ hổng lên mà đưa cho bác tài một bịch (tưởng bịch rác), rồi xe chạy tiếp. Hổng phải rác. Nem với bánh tráng nước dừa. Trời thấy dân sì gòn định cho há miệng mắc câu hả cô kia.
Cũng hổng phải. bác phụ lái đi từ đầu xe xuống cuối xe phát cho mỗi đại biểu nhân dân một phần tư báng tráng cộng với hai cục nem chua. Bác í ra lệnh: ăn đi. Thì ăn. Cũng ngon mà thơm dù hơi sờ sợ dính bùa mê thì quên mất lối về nơi đô hội. Đến ngày zìa. Chiến xa đến đoạn đường xưa tự nhiên có một anh bự con vẫy vẫy như vẫy xe đò. Không đưa bịch rác mà mang hai bịch bự lên xe luôn. Ảnh nói, bữa trước nhớ hôn. Bà con cô bác ăn bánh tráng với nem rùi đó. Vậy thì mua ủng hộ đi, ai không mua thì trả lại đây (là tete nghĩ vầy chứ ảnh không có ý đó mà cũng chả nói ra). Ui tưởng thân cò chỉ có giống cái, ai ngờ anh này cũng lặn lội ven đường (có ảnh anh ở cuối bài à nghen, không phải mờ mà cố ý chụp out focus để không vi phạm quyền riêng tư). Chà, vầy mới là làm ăn buôn bán chơ nhẩy. Lòng nào mừ chối từ được.
Chợ Cái Răng thì coi hình cho dễ hỉu vì tete viết cái gì cũng trúc trắc, mơ hồ nên ngại viết dai lắm (nghe đâu ở đây toàn địa danh cái không hà, mà cái thì nhiều và phong phú lắm nghe mấy ngừi).
Đỗ xăng đâu cũng vậy, chèo vô đây khuyến mãi nè
Cái răng gì toàn thấy cái mông... ờ ngừi ta buôn bán mừ tete.
Mua cà phé đi mấy cô chú, chiều con còn đi bán vé số (học cho lắm cũng tắm... vầy thui).
Cây bẹo để rao hàng.
Cây môn trên nóc ghe là để chào hàng, ghe này có thiếu nữ chưa chồng.
Vài đoá sen để nghe thoang thoảng hương mừ không có mùi bùn
Bông litytim (là tự đặt chứ biết là tên gì).
Sunday, 6 June 2010
Tuesday, 1 June 2010
Tốc hoạ truyền thần
Người ngựa, ngựa người, hàm thiết, xiết hàm
Nhớ T.
Hắn là bác sỹ ngoại khoa.
Thoạt nhìn thì thấy hơi khắc khổ. Nhìn kỹ thấy cũng vẫn khắc khổ. Da ngăm đen giống tete. Dáng không cao lắm, nói toẹt là hơi thấp (khác tete). Trung học đệ nhất cấp (là cấp hai bi giờ) hắn tình cờ biết tui mà tui vô tình chưa biết hắn. Rồi tui cũng biết hắn vì vật đổi sao dời hai đứa học chung trường - lúc đó ai cũng biết hắn. Hắn là sao sáng hoạt động phong trào, kiu là bônsêvít (ngược lại là mensêvít).
Cấp ba đương nhiên là cả hai đứa biết nhau mà chả hề chơi chung và cũng không nghĩ là sẽ chơi với nhau. Lạ.
Cấp bốn mỗi đứa mỗi đường - tức là mỗi đưá học mỗi trường ở mỗi tỉnh.
Cấp năm, tức ra đi làm (hắn bằng đỏ; may mà tui cũng ra trường được, không thấy kiu là bằng gì) run rủi sao lại gặp nhau. Tự nhiên chơi thân. Hết lạ. vậy mới là duyên.
Khi nhậu tưng tưng hắn thường hát bài ruột. Không hay nhưng rõ lời và rất to (vậy mới bốc). Love Story, Francis Lai, với lời Việt không phải của bác Phạm Duy mà của một bác dân gian nào đó:
Có bà già đứng đái
Bà già đứng đái
Ông lão đứng nhìn
Bà già cứ đái...
Đại để vậy!
Tete thầm nghĩ đúng là “Love means never having to say you're sorry...” hắn lâuvơ kiểu hát đó nên cần gì phải so ri, so đũa gì. Anh chị em ai nghe cũng cười khá khá. Đám độc thân cứ rình rình những cặp vợ chồng trong khu tập thể đang lén lút nấu món gì ngon ngon là la toáng “ai kiu tui đó” rồi cầm bầu rượu xông vô ăn... ké. Rồi hắn hát coi như trả chi phí. Anh chị em vỗ tay, bè nữa là coi như khổ chủ... lời thì có lời mừ lỗ sặc gạch.
Tưởng gì. Hắn lấy vợ. Tức nhiên vợ hắn đẻ. Thỉnh thoảng vợ chồng hắn kiu tete qua nhà... ún cà phé.
Không tưởng được. vợ chồng con cái nhà hắn đi Mỹ. Ôi miền đất hứa mà hắn lỗi hẹn tùm lum.
Tete ơi anh sai lầm rùi chú à. Nói tiếng Anh tàng tàng. Đụng xe bẹp dí trên highway. Con cái mỗi ngày mỗi xa cách... híc. Hắn quyết chí học lại. ghê.
Hắn về Việt Nam có công chuyện. Kiu tete đi nhậu. Toàn kể chuyện đi học trường Dược ở bển. Đợi hoài không thấy hắn hát bài chiện tình. Bữa nào hắn về lại phải bắt hắn hát mới được.
Biết dùng lời rất khó -
Để mà nói rõ...
Ôi biết nói gì -
Cuộc tình lớn quá!
Chuyện tình đáng nhớ -
tuy cũ như là biển già trắng xóa
Cuộc tình quý giá -
như những ngọc ngà nàng dành cho ta
Ôi biết nói gì?
Subscribe to:
Posts (Atom)