Ngày nọ tete được mời ăn tối tại một nhà hàng khá sang trọng là song ngư - nhà biệt thự kiểu pháp, món ăn hoa pháp việt vân vân các nước đề huề. Chủ tiệc (ngừi trả tiền á) là hai tay Singapore lão luyện ẩm thực trường thiên. Một tay hơi mập nói ít. Một tay dong dỏng ăn uống nhiều hơn nên cũng nói nhiều hơn.
Tay này cũng rất hoạt bát và ưa chuyện. Hắn tâm sự, tao vừa mới tuyển ngừi xong nên cũng hơi mệt và tới hơi muộn. Hỏi tuyển okie ko. Okie. Vậy kể chi. Hắn biểu là vầy: tao có hỏi tất cả ứng viên một câu mà không có ai trả lời làm tao hài lòng hết trọi.
Uả mày hỏi tất cả ứng viên có ưa mi không hả? Không. Ta hỏi rượu nào là đặc trưng của Việt Nam chúng mày. Đặc sắc của nó là gì.
Ơ. Vậy nếu tao trả lời mà mày ưng bụng thì có tuyển tao vào làm đày tớ cho mày ko?
Nói dóc vậy thui chứ tete vận dụng hết tu vi ăn nhậu từ thuở còn hàn vi cho đến hiện thời vẫn tiếp tục vi hàn thì có tìm được và nói cho hắn hiểu không nhỉ? Lại còn phải chuyển từ tiếng Việt giàu mà sang, đẹp mà tìm ẩn sang tiếng Anh nghèo mà hèn, đẹp mà lồ lộ. Khổ thân. Iem thấy mình yếu đều cả hai thứ tiếng này nhưng tới cái thế này thì phải liều mình như chẳng có dù khiêm tốn thực thà và... rất cảm dũng!
Thôi thì nhớ các cụ và các bác các chú rồi tới các đồng đội lưu linh (chưa biết các cháu nhoi nhoi ý làm sao)... biểu cuốc lủi là thứ quốc hồn quốc túy (có chữ túy chắc cũng đúng được ½ nửa rồi).
Tete mới chiêu một ngụm bia bảo, tụi tao có rượu gạo nấu bằng gạo. Mà mày biết gạo là thứ chi không? Sợ hắn biết, tete nổ luôn là hạt ngọc của trời cho dân tao đó.
Tửu dân (người nấu rượu, là tete chế ra dựa vô chữ diêm dân là người làm muối) tới cuối hạ hàng năm phải chọn những thửa ruộng thượng đẳng điền, luá mọc đều, vàng ươm, hạt mẩy, dày dặt (ném cái bầu rượu lên đám luá này mà bầu rượu không rớt mất) để quyết định chọn thửa nào để thu nguyên liệu.
Sau đó, vào đầu thu khi trời đất lừng xừng chuyển mùa, âm dương giao hoà, cây cỏ hơi uể oải, không khí nhuốm màu thu vì nắng bắt đầu vàng như mật ong, gió liêu xiêu, lá bay vèo vèo v.v. tửu dân mới lấy cái lược lục ngọc gia truyền tới từng cây luá, lựa từng bông luá rồi mới dùng lược này hái từng hạt ngọc, từng hạt ngọc...
Hắn nghe tới đây không biết tưởng tưởng sao nuốt nước miếng cái ực, mắt không chớp dù miệng chép chép, ồ lên ba tiếng...
Luá sau đó được hạ thổ (là đổ xuống đấy, vậy thui) cho diụ lại và lấy thêm chất âm của mẹ rồi đổ vào cái cối xay bằng gỗ và đá xanh mà từ tốn biến thành gạo. Mà phải trinh nữ mới được giả gạo này à nghen. Gạo vừa đau vì bị lột da nhưng cũng vừa thấm đẩm mùi mồ hôi người giả, mùi khói oi oi của đủ thứ cây, mùi vườn cây nguyên khôi bên nhà... nên cũng nhuốm vị khó tả rùi nghe bạn sing kia...
Tete định nỗ tiếp về các công đoạn tiếp theo thì bạn sing chắc không chịu nổi ngoắc người phục vụ lại.
Nhà hàng có rượu gạo không?
Dà, tụi em chỉ có rượu tây thui.
Vậy mua giúp được hông?
Dạ quý khách thông cảm.
Kỳ zậy, xếp của chú đâu.
Một ông mặc áo vét chạy tới, nghe xong, thấy đâu có gì mà kỳ, nhà hàng có vậy thui à. À mà có vốtka Việt Nam uống đở nghe.
Bạn sing ngó qua tete ý chừng hỏi được không? Làm như tete là tửu đồ hảo hạng. khoái ghia.
Tete cũng muốn nhà hàng bán được hàng (hông có chút tiền cò nào nghe) nên bảo ừ cũng tạm đó bạn sing nhưng rượu này nấu theo kiểu công nghiệp nghe...
Thôi tới giờ đi làm một ngụm say nước hay nước say đây, bữa khác hầu chuyện tiếp!
No comments:
Post a Comment