Sunday, 9 November 2008

Mua giày, gói quà, sửa thắng và lung tung lung linh


170 magnify



 

 

Bữa nọ đi mua đôi giày đánh bóng rổ để làm quà. Ôi thôi, ta nói cũng thiệt trần ai khoai củ. Nơi thì kiểu dáng không được, tiệm bảo không có, cửa hàng nọ nói không có size đó vân vân. May là cũng có một tiệm gọi là ổn ổn. Chủ tiệm là bà già, phụ bán là cô gái. Mới ở ngoài cửa cô gái đã đon đả.

- Anh, à chú mua giày hen?

- Ờ, giày bóng rổ, cỡ 37.

Cổ liền lôi xuống một đống giầy cho coi, đôi nào cũng biểu đẹp nè, tốt nè. Hổng lẽ mua hết. Lựa hoài lựa mãi mà cũng chả được. Bà cô già chủ tiệm đang bán hàng cho người khác, thấy vậy trách móc thân mật:

- Hai anh em lạm gì mà bọ hết ra sàn vậy, lựa giày tột cho anh nghe con. Khọng cọ hả. Thôi, vô trong kho lậy thêm mấy đôi khạc đi

Cô gái lôi một bao 50kg ra nói:

- Giày này hơi đắt nghe anh.

Tui tính nói tui dư sức mua luôn cái tiệm này (tất nhiên không tính hai cô cháu này), ở đó mà hơi đắt. Mà nói vậy thì nổ quá, e ngừi ta ghét không thèm bán nên chỉ lắc lắc rồi gật gật, cừi thôi. Lựa được gòy.

- Nhiêu cô, hả 1000 đô thôi à. Có bớt làm quen không đây cô ơi?

Bà chủ chắc tính lung lắm hay sao mà thấy cái CPU (đầu) muốn bốc khói rồi bảo

- Bớt cho chú 7,5% (là tui tự tính ra chứ bà chủ nói số tuyệt đối). Đưa cho anh cái cạc để lỡ có không vừa thì ra đổi. Nhớ giữ giày sạch nghe cháu.

Mừng ghê. Xong một chuyện. đôi giày. Nó được ưu ái cho zô cái túi ni lon màu đen mà tụi mình thường đựng rác ý rồi tui tung tăng xách zìa. Vậy là đành phải kiếm chỗ trang trí cái hình thức cho nói tương xứng với nội dung chứ. Chạy tuốt về Phú Nhuận thì thấy một tiệm bán đồ kỷ niệm, quà cáp vân vân các thứ.

- Ở đây có gói quà hông cô chủ ơi?

- Dạ có, cửa hàng chuyên gói quà mà bác, à anh

- Nè, hàng đây, gói cho đẹp nghen.

Ối giàng ơi hỡi trời! Cổ chạy tới tủ lớn tìm tìm. Cổ chạy sang tủ nhỏ lục lục. Cổ chạy qua tủ trung xáo xáo. Cổ chạy về chỗ cũ cười cười, bẻn lẻn, rồi ra chiều suy nghĩ lung lắm. Rồi còn lằm bằm hôm qua còn hộp lớn mừ ta (làm như tại mình hôm qua hổng chịu tới). Cổ trợn mắt nhìn lên tủ đứng rồi te te xông tới lôi xuống một cái hộp xanh xanh có nơ cũng xanh xanh ra chiều đắc ý, thiếu điều ơ rê ka, ta đây cũng có đồ nghề, đừng ở đó mà chê. Cổ về chỗ cũ so so, đo đo chiếc giày ra dáng chuyên nghiệp gói quà. Tui nói:

- Hộp đẹp ghia nhưng hơi nhỏ phải không? Thôi cô cứ chơi mỗi hộp mỗi chiếc, tui tặng hai hộp quà cho ngừi ta mừng thêm mừng.

- Anh dám thì tui chơi lun à nghe.

Hết hồn, tưởng làm thiệt ai dè cô cũng có đạo đức gói quà nên chỉ lẳng lặng cất cái hộp cái rầm. Rồi hăng hái định chạy tuốt ra xì gòn mua hộp lớn (là tui nghĩ vậy) nên tui sợ cổ đi gần cả chục cây số liền la lớn: thôi.

- lấy đại cái tờ giấy bông hoa nào bọc ngoài đi, cho nó hay hay vào

- Gói vậy được chưa anh

- Ờ đẹp ghê, hổng lẻ hổng chịu, dòm là biết đôi giày gòy, tự học gói phải hông?

- Ơ, tại anh biểu em gói chứ bộ.

- Hơ!

Cô bán hàng cũng đáo để bảo:

- Bữa nào anh gói quà nữa thì nhớ báo trước cho em nghe.

- Ừ, tháng sau tui tính tặng quà là chiếc xe đạp điện kiểu sờ hát đó, híc.

Nghĩ đi nghĩ lại thấy may mắn ghê. Nhờ những người bán hàng giỏi tự nhiên mình hoàn thành được công việc trong thời gian cấp kỳ (tật nước tới nách mới nhảy là vậy đó). Mấy người này có khiếu ghê, làm mình phải nhớ họ để lần sau tới mà chịu được phục vụ típ.

Mới chạy được đoạn hư thắng (phanh), bữa khác nói giờ thắng cái kịch để loàm việc khác cái!
Tags: | Edit Tags Saturday November 8, 2008 - 05:27pm (ICT) Edit | Delete




No comments:

Post a Comment