Tui có ông bạn già thích chơi trò giải ô chữ. Kiu là anh mới đúng vì ổng già hơn (xấu hơn, sao tự nhiên có xấu đẹp ở đây). Ổng là chủ quán cà phê sáng nào tui cũng ghé uống. Thường ổng cũng hay hỏi mấy chỗ bị bí. Tức nhiên giỏi gian như tui thì nhòm vô là nhanh chẩu cho đáp án liền: để em về nghiên kíu rồi alô cho anh nghe, mấy cái này em biết tỏng rồi nhưng lâu quá đâm lú lẫn. đúng là hảo sĩ diện.
Sáng nay tự nhiên, không cố ý chứ, ổng đưa tờ báo hỏi “ê, chỗ này điền chữ gì tete”? Lõ mắt đọc dòng gợi ý cho cái ô hàng ngang mà ổng đang bí mình cũng tê luôn khi: cái gì mà giống thư rồi thêm hai câu trong truyện Kiều.
... kể hết xa gần/Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài. Ủa Cụ Tố Như có ziết mấy câu này hả mấy zu? Cái dòng đó có 8 ô, ảnh điền được 3 mẫu tự rồi:
O ả O O O i O n.
Ngừi ta đã làm hết gần 50% còn có ½ nhờ mình, mà mình trót nổ mấy lần là thiên hạ có mấy bồ văn thơ thì trong bụng em chứa đủ (vậy mà sống được cũng hay) không lẻ lại nghiên kíu tiếp.
- Anh đưa em mượn cái kiếng coi!
- Chi zậy, kiếng mát anh đâu đem theo
- Kiếng lão của anh ý
- Anh bị loạn thị mừ
- Kệ cũng được, đưa em, óc em cũng hơi loạn mà. Rồi, anh đi chỗ khác đi, ngồi kế bên sao si nghĩ được
- Ờ anh ra pha cà phé đặc biệt cho
Tui liền so ngang so dọc hết cái ô chữ nhỏ xíu, tìm coi có chỗ nào bám víu không mà trời ơi chỗ nào mình biết thì ổng điền hết trơn, những chỗ mình chẳng chút quen biết thì ổng để trống trơ trống trốc (chơi tui hả anh). Gì mà ả, rồi i rồi n mừ lại là thư, sao không e, o mình còn nói đại là meo (thì giống thư). Muốn kiếm thêm vài ký tự thì càng đực ra: dòng thì hỏi album mới ra của ca sỹ yyz (là ai), dòng thì nhóm nhạc rất hip hop nổi tiếng với bài zzc (có bài này hả).
Thôi ráng về với Kiều với Vân zị. Mà Kiều thì chỉ nói với mình cái đoạn e ấp với chàng Kim (gì mà quỳnh mà giao), rồi lại xăm xăm băng lối vườn khuya một mình thui chứ có thư từ gì đâu; hay có viết mà không kể với mình. Vân thì chỉ có vô tư ngủ rồi lấy Trọng thôi chắc đâu hơi sức mà viết thư.
Coi lại ô chữ thì thấy giữa i và n còn một mẫu tự nữa mà tiếng việt thì vị trí này chỉ có nguyên âm thôi, a thì có vẻ không ổn vì thư mà sao lại gian (nhiều lúc cũng có nhưng mấy thứ khác gian nhiều hơn), ơ cũng vô lý vì hồi đó đã có tên hàn cuốc đâu mà kim chi ơn hay jang zi ơn. Cứ đánh vần đủ 24 chữ cái tui chơi vô chữ ê. Giỏi thiệt. Cuối cùng tìm được chữ chi biết hông?
Mảnh tiên.
- Anh ơi ở đây chắc là mảnh tiên thôi vì chắc ngừi này gấp quá xé đại một miếng giấy hoa tiên. Em phải đọc thầm truyện Kiều từ đầu đến cuối mà đúng cái chỗ có hai câu này em lại hơi quên quên, thường em đọc thuộc làu truyện kiều ngược xuôi chi cũng được.
- Ghê vậy, thôi uống cà phé đi, để anh điền vô, gửi cho báo nếu có giải anh mua tặng em nguyên xấp bao thư làm kỷ niệm.
Thôi kệ ảnh, đi làm kẻo trễ xếp lại phát cho một lá thư thì tan nát đời, liu lạc như kiều thì khổ.
Vào cơ quan, giở lại truyện Kiều thì hỡi ôi. Câu này nằm trong đoạn Thuý Kiều gặp... Sở Khanh! Câu thứ 1081. Thiệt là nhẹ dạ. hổng viết cho ai lại viết cho
Một chàng vừa trạc thanh xuân,
Hình dong chải chuốt, áo khăn dịu dàng.
Ờ mà trách sao được, hoàn cảnh lúc đó thấy đâu bám đó thui. Tui mà lỡ bị bắt vô lầu xanh hổng chừng thấy áo khăn te tua còn tin nữa là dịu dàng. Thương thiệt. Đã vậy khi nghe Khanh bảo “Rằng: Ta có ngựa truy phong”, Kiều tin liền, chắc nàng nghĩ ngựa chạy đuổi bắt được gío thì lý nào không thoát khỏi tú bà. Phải chi hồi đó nàng biết câu “quất ngựa truy phong” thì đâu đến nỗi. Ờ mày câu đó mãi sau này mới có (thì chắc từ tích này mà ra chứ đâu).
Thôi thì:
Đến phong trần, cũng phong trần như ai!
Phong là gió, trần là bụi, tự nhiên thấy tui ngày nào cũng băng mình trong gió bụi mà có sao đâu. Mà đâu phải mình tui, cô nào cũng vậy mà (đi xe hơi đỡ phong trần hơn nêu mới gọi là phong lưu).
Từ mảnh tiên mà ra tới ách tắc giao thông, ô nhiễm không khí rồi hả.
Thôi thiệt.