Hay loài linh trưởng nói chung, tất nhiên là tổ tiên của con người (homo sapiens) theo thuyết của Đạc Uyn nhờ tiến hoá, nhờ chọn lọc tự nhiên, nhờ chấm chấm chấm. Vậy mà sao những chú linh trưởng ngày nay (khỉ, tinh tinh vân vân) hình như ít đau khổ như ngừi hé (không biết lúc vừa sinh ra chúng có khóc thét lên đòi chui trở vô như tụi tui không). Chỗ này dự đoán (ko có thưởng) thôi vì tui có là khỉ đâu mà biết chúng vui hay cô đơn. Ờ mừ mấy ngừi có phải là tui đâu mà biết là tui biết hay không. Thiện tai! Biết vậy ngày xưa đua đòi tiến hoá chi cho giờ bùn, hối ha hối hận.
Hèn chi mấy vị học giả phải mài hết óc ra để mà răn bảo, ai ủi tụi mình. Xời, nói dễ ẹc. Dù hay (nhiều lúc dở khẹt).
Nè:
Enjoy yourself-that's the best way to pray. (Wer am Meisten geniesst, betet am Meisten); ông Georg Büchner (1813–37), nhà viết kịch thuộc dòng ariel cao quý.
Mượn tiếng Hán-Việt mà diễn:
Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn.
Biết đủ thì đủ, biết nhàn thì nhàn!
Thôi đi các cụ.
Hỏng lẽ mang tuổi xuân hừng hực khí thế của tụi cháu lên non tìm động hoa vàng xong quên mọi niềm zui tục luỵ sao. Lại có vĩ nhơn dạy sống là phải đấu tranh thì tụi cháu tránh đâu được í chí vươn lên, giành dựt cho đủ cái gọi là đủ. Hôm nào hết xí quách hẵn hưởng nhàn có nhứt cử lưỡng tiện lợi ko?
À mà cũng có quà cho quý ma đam nè:
When you marry your mistress, you create a job vacancy; James Goldsmith (1933–97), nhà chính trị tài chính Anh cuốc.
Đúng thiệt, chú nào cưới được bà chủ thì chắc bả về nhà làm nội tướng (chẳng qua phong tước vị cho vai nô lệ thôi, lỗi tại em mọi đàng các chị ơi) nên ghế giám đốc trống. Bả khỏi phải suy nghĩ lại được hưởng niềm vui tục luỵ mà lại làm ơn khi tạo cơ hội cho một chị khác. Ráng học theo coi.
Ờ mà mấy ông ý nói được thì tui cũng được nói mới công bằng chứ. Biết đâu mấy chục năm sau, em blogger nào đó lại trích dẫn thì cũng hớn hở nở toàn thân.
Học đòi thôi: Satisfy yourself-that's the best mind to cry.
Miễn dịch... mắt trái nên không miễn dịch mắc phải.
Thoải mái chút đi.
Bố khỉ.
No comments:
Post a Comment