Ông lão và hai trẻ em đi ăn giỗ. Xa. Sau khi đón trẻ em ở trường về, tắm, thay đồ, ông lão bảo thôi mình đi bộ ra trạm xe buýt đi há. Xa hông. Gần xịt à, tiện thể tập thể dục luôn, tốt cho sức khoẻ lắm á, lại còn khỏi mất công đi xe ôm tốn tiền. 17h17 phút, ba tên áo quần xông xênh xông ra đường. băng qua ngã tư thì kẹt xe. Đi bộ cũng kẹt. Lề đường cũng không có mà đi. Thôi ráng chịu khó bò bò vậy.
Tới trạm xe buýt đúng 17h34. vậy là gần rồi, đúng không hai đứa.
Ông lão hỏi mình đón xe số mấy hả trẻ em 1. xe số 8. may quá xe số 8 vừa trờ tới, ông lão vẫy vẫy như... ban ơn. Xe 8 thong thả đi qua chả dừng. trẻ em 1 bảo tại đông quá người ta không dừng đâu. Có chú em sinh viên đứng kế cũng bảo – lão phải ngoắt cật lực, tha thiết vào. Thấy sinh viên cũng có kinh nghiệm nên ông lão bảo em cũng đi xe số 8 hả? không em đi xe 104. xe 104 trờ tới, bạn sinh viên tỉnh như ruồi chả vẫy cũng chả ngoắc. ủa sao vậy? à, xe đó đông quá em sợ bị móc túi (hừ, sinh viên có gì trong túi mà sợ móc với chả ngoặt, bày đặt). trẻ em 2 bảo, mình đi xe 104 cũng được á lão tete. Bạn sinh viên cũng bảo – lão đi 104 thì xuống trạm ấy, đi bộ chút xíu là tới nơi ấy (là nơi cần đến, là nơi mà chúng ta được ăn giỗ ấy).
Xe 8 ào tới. không dừng. xe 104 vụt qua. Tất nhiên cũng không dừng. vài lượt như vậy. trẻ em 2 bảo hay mình đi taxi đi cho thoải mái. Lão gìa cũng thấy hơi xiêu lòng nên nắn lại túi quần. lại thấy cần phải cứng rắn nên bảo thôi để dành cho chuyến lên đi (chứ ăn bữa giỗ lại lỗ bửa cày là seo, là lão tự bảo thế), tiền đi taxi mình mua đồ chơi (mua cho ai, bao giờ mua v.v. chả thấy lão ấy xác định).
17h47 một chiếc số 8 ngập ngừng rồi ghé trạm, lão gìa và hai trẻ em chạy, nhảy lên xe không kịp chào cả bạn sinh viên cùng tâm tình nảy giờ. Chật ních.
Xe buýt chạy chầm chậm vì đường đông bỗng nhiên mọi người đổ nhào tới trước xuýt té. Xe thắng gấp. cũng vài lần vậy là lão già cũng muốn xỉn dù tửu lượng cũng tàm tạm.
Mà sao xe buýt nhiều trạm dừng thiệt, đâu khoảng 500m lại một trạm. chỉ có một chú lơ xe đứng ở cửa sau nói cũng vừa đủ nghe. Ghé. Tới. mà lái xe tuân lệnh tăm tắp. có người xuống. hai trẻ em có chỗ ngồi. lão già vẫn có chỗ đứng. Người lên xuống liên tục mà lên nhiều hơn vì chờ mãi chả có chỗ nào trống mà lối đi vẫn quá trời người. nhiều người đứng cạnh lão già, có cả trẻ em, người lớn, người sồn sồn; có người... thơm mùi mồ hôi, có người thơm mùi nước bông, có người thơm mùi xà bông v.v. thú vị thiệt. Cái chú Jean-Baptiste Grenouille mà đi xe buýt thì khoái phải biết.
Lão gìa thì thấy khoái chú lơ xe. Tưởng chú chỉ biết kiu ghé, tới, ai dè chú rất “yêu nghề”. Một toán người ào lên, cửa đóng, xe chạy là chú kêu – mua vé. Có người đưa tiền như tete thì chú thối, có người đưa miếng giấy, chú cũng thối lại miếng giấy. có khi chú nói hơi lớn còn 2 người chưa mua vé. Đúng là có hai người chưa mua. Có người đưa miếng giấy chú trả lại biểu hết hạn rồi qúy khách ơi, người kia coi lại rồi rút xấp giấy khác xé một miếng đưa, chú ấy thối lại một miếng giấy. Thấy hết 99% đều dùng giấy. hay thiệt. đem thắc mắc về hỏi vợ, vợ bảo giấy là vé tháng đó lão; giấy thối lại hổng phải là thối lại mà là một dạng “hoá đơn” để xác nhận là có đưa vé rồi để lỡ có thanh tra thì xác nhận được. hay nhỉ.
Nơm nớp lo xe buýt chạy quá trạm cần xuống thì tốn tiền taxi hay xe ôm, lão già thỉnh thoảng hỏi hai trẻ em – tới chưa bây. Chưa đâu tete. Đến lúc ham nhòm chú lơ xe với mấy cô ăn mặc à la mốt mới lên xe thì trẻ em 2 biểu chuẩn bị xuống. ủa tới rồi hả. dạ trạm tiếp theo á lão tete.
Xuống xe buýt lúc 19h7. lão già phăm phăm định đi theo lối cũ thì trẻ em 1 bảo đi lối này nhanh hơn nè. Thiệt hông zị. trời con đi wài.
Vầy mà cứ bảo đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ, tự nhiên lão ngồ ngộ ra một khe nhìn khác. Hức.
Tuesday, 16 November 2010
Tuesday, 9 November 2010
Cây khế sau nhà, cây khế trước ngõ
Bàn thờ của ảnh ở trên tầng 3 của một ngôi nhà khang trang và lộng gió, thanh bình.
Lúc từ biệt ra về tete thấy ngay trước cổng nhà có một cây khế cao chừng 2m đang trổ bông. Những chùm màu tím lẫn trong tông xanh lá trông thật e ấp mà thanh thản - tự dưng thấy nhẹ nhàng.
Chà trông cây khế thật an bình, dễ thương quá. Ừ, vậy chứ nhà mình chưa ăn được trái nào hết á, chị A nói. Chà, cùng nhìn cây khế mà lại thấy mấy thứ khác nhau ghê. Kệ chỉ! Biết đâu ngày nào đó có con chim vì thèm ăn khế mà trả cho chỉ một túi vàng ba gang thì sao.
Tự nhiên, vô dưng nhớ bài “Cây cầu dừa” cũng nhòm nhòm cây khế vô tư lự rồi “âu yếm":
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ trèo leo cùng... cười
Chưa ráo mực lại “kết tội” chua ngòm:
Cây me trước nhà cây khế sau ngõ nhìn em sao lạnh lùng...
Nghịch lý là động lực của sự phát triển mà tete, bộ quên cái bài pa ra đốc rồi ờ, nhắc chút xíu coi: “...Chúng ta học cách kíêm sống chứ không phải xây dựng cuộc sống. Chúng ta cộng dồn năm tháng vào cuộc sống chứ không sống đến từng ngày. Chúng ta dẫm nát đường đến nguyệt cung bằng những chuyến khứ hồi nhưng không thể băng qua đường để chào người hàng xóm mới. Chúng ta chinh phục không gian bên ngoài nhưng lãng quên những vùng miền bên trong. Chúng ta làm chi những chuyện to tát hơn nhưng nào phải là những chuyện tốt hơn...”.
Ghi chú:
Ảnh minh hoạ là chanh vì không có ảnh khế nào cả, nhụt ghia - đâu ai vắt khế bỏ vỏ hả, hả.
Nghĩ lại không được đánh tráo khái niệm nên “mượn” ảnh hoa khế để phục vụ những bạn chưa thấy:
Subscribe to:
Posts (Atom)