Anh bạn tui, cũng thuộc dạng học giả (chắc vậy vì thấy trên đầu còn rất ít tóc, đỡ tốn Xmen) gửi một bản văn rất ý nghĩa. Cặm cụi tra từ điển thì cũng hiểu sơ sơ nên chỉ dám phóng tác (tác nghiệp phóng túng).
Tựa của en trì và cũng là tựa của bài dưới. Diễn nôm là trái với sự hợp lý nhưng ai biết cái nào là có lý vì biết dựa trên cái lý nào để phân định lý với non-lý, hí hí.
Là vầy:
Danh hài George Carlin của thập niên 70, 80 đã viết những thứ thực là hùng biện và cực kỳ xác đáng và cực kỳ ấn tượng. Chỗ này mở ngoặc chút xíu là còn nhiều chuyện phải nói về tác giả thực sự của bài này – xem ở phần sau đó!
Nghịch lý.
Nghịch lý trong thời đại của bọn mình đối với lịch sử là chúng ta tôn cao thêm những toà nhà nhưng hạ thấp những đền thờ, mở rộng đường cao tốc nhưng thu hẹp tầm nhìn. Chúng ta chi tiêu nhiều hơn nhưng có ít hơn, chúng ta mua sắm nhiều hơn nhưng hưởng thụ ít đi. Chúng ta có những ngôi nhà to hơn và những gia đình bé đi, nhiều tiện nghi hơn nhưng ít thời gian hơn. Chúng ta nhiều bằng cấp hơn nhưng ít cảm xúc, tăng kiến thức nhưng giảm khả năng phán xét, nhiều chuyên gia nhưng cũng nhiều vấn nạn hơn, nhiều dược phẩm hơn nhưng sự lành mạnh lại bèo đi.
Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, chi tiêu quá hoang phí, cười quá ít, lái xe quá nhanh, dễ giận quá, thức quá khuya, tỉnh dậy quá mệt mỏi, đọc quá ít, xem ti vi quá nhiều và rất rất hiếm cầu nguyện.
Chúng ta nhân lên tài sản nhưng giảm giá trị của chính mình. Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá bủn xỉn mà lại quá thường ganh ghét.
Chúng ta học cách kíêm sống chứ không phải xây dựng cuộc sống. Chúng ta cộng dồn năm tháng vào cuộc sống chứ không sống đến từng ngày. Chúng ta dẫm nát đường đến nguyệt cung bằng những chuyến khứ hồi nhưng không thể băng qua đường để chào người hàng xóm mới. Chúng ta chinh phục không gian bên ngoài nhưng lãng quên những vùng miền bên trong. Chúng ta làm chi những chuyện to tát hơn nhưng nào phải là những chuyện tốt hơn.
Chúng ta lau chùi sạch sẽ không khí nhưng để mặc tâm hồn bẩn nhiễm. Chúng ta bẻ gãy nguyên tử nhưng chào thua thành kiến. Viết nhiều hơn nhưng học ít hơn. Hoạch định thật nhiều để rồi hoàn thành thật ít. Chúng ta học cách vội vã thay vì chờ đợi. Chúng ta thiết kế nhiều máy tính hơn để giữ nhiều thông tin hơn và tạo ra nhiều bản sao hơn bao giờ hết nhưng giao tiếp ít dần ít dần.
Đây là thời của thức ăn nhanh và tiêu hoá chậm, những gã người to lớn với tính cách èo uột, những đường lợi nhuận cực dốc và những tương quan hời hợt. Ôi những ngày của hai nguồn thu nhập nhưng ly hôn cũng nhiều hơn, những ngôi nhà lộng lẫy hơn nhưng gia đình tan hoang. Thời của những chuyến đi chớp nhoáng, tả giấy, sổ toẹt đạo đức, trú ngụ một đêm, béo phì, thời của những viên nhộng có thể tạo mọi thứ từ niềm hân hoan đến sự lặng im, đến sự giết chóc. Đó là thời có rất nhiều thứ nằm sau những cửa kính trưng bày nhưng trống rỗng trong kho. Thời mà công nghệ có thể mang những con chữ này đến cho bạn, cũng là thời bạn toàn quyền chọn cách chia sẽ những suy tư này hay đập phím delete...
Nhớ! Dành thời gian cho những người thương iêu của mình, họ không ở quanh bạn mãi đâu.
Nhớ! Nói năng tử tế với ai đó đang ngưỡng mộ bạn, đừng tưởng họ sẽ không lớn mạnh.
Nhớ! Ôm người bên cạnh mình thật ấm áp, đó là kho báu duy nhất từ con tim bạn mà lại không phải mất một xu.
Nhớ! nói “tui iêu you” với những người mình yêu thương vì đa số xứng đáng với điều đó. Nụ hôn và vòng ôm bằng tình yêu sâu xa sẽ chữa lành những tổn thương.
Nhớ! Giữ chặt tay trong tay và thực máu lửa những khoảnh khắc này vì ngày nào đó người ấy sẽ không còn ở chốn xưa.
Dành thời gian cho yêu thương, dành thời gian cho những tỏ bày bằng lời nói! Dành thời gian để chia sẻ những suy tư quý báu của mình.
Luôn khắc cốt:
Cuộc sống không tính bằng số hơi thở của chúng ta mà chính là khoảnh khắc bọn mình đếch thở được nữa.
Chà, cái người mô viết những thứ nghịch lý thiệt là có lý!